Tổng Hợp

Hào môn kinh mộng i: 99 ngày làm cô dâu – ân tầm

Q.1 – Chương 1: Chồng về nhà trễ Tình yêu, trước giờ luôn là đường một chiều, nếu anh lựa chọn rời bỏ giữa đường, xin anh hãy đi thẳng một mạch, đừng ngoảnh lại, cũng đừng chờ mong trở về nơi đã từng bắt đầu. Bởi vì con đường này vẫn tiếp tục đi thẳng. Và trên con đường đó, em không phải là em nữa, mà anh cũng không còn là anh của lúc đầu. Có lẽ chúng ta đã được định trước, không thể về lại nơi từng bắt đầu. Em đã từng ngày qua ngày chờ đợi trong đêm khuya, chờ đợi anh trở về, cứ cố chấp mà chờ đợi như vậy… ____________ Biệt thự Bán Sơn. Đã gần cuối thu, những cơn mưa to như trút nước làm tiết trời se lạnh. Giữa màn mưa đen thẳm, căn biệt thự to lớn, yên tĩnh tựa như một thiếu nữ đứng lặng im, chỉ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Từng hạt mưa tí tách rơi bên cửa sổ sát sàn lại càng khuấy động lòng người bất an. Đã hơn mười hai giờ nhưng Tô Nhiễm lại không cảm thấy buồn ngủ. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, bước xuống phòng ăn dưới lầu, rót nước uống. Nhưng vừa đến dưới lầu thì sấm chớp nổi lên cắt ngang tầm nhìn, cùng lúc đó ngoài cửa sổ có ánh đèn xe rọi sáng, cả người nhỏ nhắn của cô đột nhiên run rẩy, mái tóc xoăn dài như tảo biển xuôi thuận theo bờ vai, đôi lông mày tinh tế thấm đượm bao phần chờ mong, cũng hiện ra chút ít căng thẳng. Không lâu sau, trong phòng khách truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa. Tô Nhiễm chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp như vậy, bàn chân nhỏ nhắn như ngọc đang giẫm trên thảm trải sàn lông dài xa hoa của Úc sững lại, một cảm giác nhồn nhột len lỏi sâu vào lòng cô. Cánh cửa mở ra cuốn theo mùi hương của mưa mùa thu ngoài cửa vào phòng. Tô Nhiễm thoạt đầu sửng sốt. Sau đó, trống ngực cô cũng đập rộn ràng. Là anh về, là Lệ Minh Vũ. Gió thổi phớt qua một góc áo khoác trên người anh, rõ ràng anh đã uống nhiều rượu nên hai thuộc hạ phải đỡ anh về. Cả người anh cao lớn rắn rỏi lảo đảo trong gió đêm. Tô Nhiễm thấy vậy cũng không kịp mặc thêm áo khoác, vội chạy ra giúp dìu Lệ Minh Vũ vào phòng khách, rồi xấu hổ ôm vai đứng sang một bên. Cô không ngờ anh sẽ bất thình lình về nhà lúc nửa đêm như vậy. Từ sau ngày cưới đến giờ, Lệ Minh Vũ biến mất trọn một tháng, anh là người chồng được pháp luật công nhận của cô. Vậy mà đêm nay anh lại uống say mèm rồi xuất hiện. “Phu nhân, xin lỗi đã làm phiền chị nghỉ ngơi.” Hai thuộc hạ không dám nhìn thẳng Tô Nhiễm, cung kính cúi đầu nói. “Không sao đâu. Hai anh vất vả rồi.” Tô Nhiễm cố nén giọng để nghe thật tự nhiên, cô như một đóa hoa xinh đẹp lặng nở trong bóng đêm, nhu hòa mà điềm đạm. Sau khi hai thuộc hạ ra về, bầu không khí phòng khách cũng rơi vào tĩnh lặng. Hiện tại, trong biệt thự không có quản gia, mỗi ngày chỉ có người giúp việc làm theo giờ cố định đến quét dọn khắp các phòng. Thân hình Lệ Minh Vũ cao lớn dựa vào sofa, kể cả khi anh nhắm mắt, vầng trán cau lại thì vẻ nam tính của anh cũng khiến người khác chỉ cần nhìn một lần cả đời sẽ khó quên. Anh chỉ choàng sơ áo khoác mà không cài cúc, lộ ra bộ vest màu tối bên trong, áo sơmi và cravat cũng là tông màu tối phối với nhau, pha trộn giữa cao quý, thành thục mà khiêm tốn. Gương mặt anh dưới ánh đèn pha lê xa lạ mà anh tuấn quá mức, bờ môi kiêu hãnh, lạnh lùng ngầm lộ ra khí chất mạnh mẽ. Dù cho anh say rượu, lẳng lặng ngồi đó cũng tạo ra một tư thế cao sang cách biệt như cả ngàn dặm. Đối với người uống rượu say, Tô Nhiễm rất có kinh nghiệm, vì bố dượng cô thường xuyên say xỉn. Khi còn nhỏ, cô đã quen với việc thấy mẹ chăm sóc cho ông như thế nào. Suy nghĩ một lát, cô cầm điều khiển chỉnh đèn chùm trên trần nhà tối lại, ánh sáng mông lung bao phủ toàn bộ phòng khách, cô quay người đi vào phòng ăn. Chưa tới mười phút, Tô Nhiễm đã nhanh chóng pha xong trà giải rượu nóng hổi. Vừa bưng trà vào phòng khách, còn chưa đến gần sofa, giữa mờ tối, một giọng nói trầm thấp thản nhiên vang lên, nghe rất rõ ràng như không hề say rượu… (Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ) “Mấy giờ rồi?” Tiếng nói bất thình lình làm Tô Nhiễm hoảng sợ, ngón tay run rẩy thiếu chút nữa đã đánh đổ cả tách trà, cô ngây người trong giây lát rồi mới nhận ra Lệ Minh Vũ đang nói. Tô Nhiễm ngoảnh lại nương theo ánh đèn leo lét, cô thấy anh đang giơ tay lên xoa xoa trán, có lẽ do uống rượu nên anh đau đầu. Đợi một lúc không nghe ai trả lời, anh rốt cục cũng mở mắt, quay đầu về phía cô. Trong chớp mắt Tô Nhiễm như bị điện giật, đôi đồng tử đen thẳm như bóng đêm ngoài cửa sổ, sâu lắng bình lặng đang chăm chăm nhìn cô. Khi say đôi đồng tử trong mắt anh chẳng những không lờ đờ, mơ hồ như người khác mà ngược lại, ánh mắt ấy càng thêm sắc bén khiến người đối diện không dám nhìn thẳng. Cô vừa nhìn một giây đã vội vàng cúi xuống. Trống ngực Tô Nhiễm đập dồn dập, khi nhịp tim trở lại bình thường, trong cô chỉ còn vương lại cảm giác ngại ngùng. Trong bóng tối, tuy rằng cô không dám nhìn nữa nhưng vẫn cảm nhận rõ ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô. Anh đang quan sát cô, tựa như một thợ săn vô cùng điềm tĩnh chờ đợi con mồi sập bẫy, duy trì trầm mặc, thờ ơ mà lại hết sức giày vò người khác. Tô Nhiễm chỉ thấy ngực mình sắp nổ tung, dường như cô có thể cảm nhận được độ nóng từ ánh mắt đó, bỗng chốc bóp nghẹt cô. Ngoài cửa sổ, sấm chớp chợt lóe lên, gần như châm lửa cho tiếng trời vắng lặng, ánh mắt Lệ Minh Vũ sâu thẳm, nhìn chăm chăm vào cô gái bị ánh chớp bất chợt ngoài kia làm giật mình. Cô gái đó đang mặc đầm ngủ màu đen mỏng manh, càng tôn thêm làn da mịn màng, không chút tì vết, tươi sáng gần như hoàn hảo. Tô Nhiễm căng thẳng, nuốt nước bọt, kiểu nhìn chăm chú này làm cô không cách nào trốn tránh. Một lúc lâu sau, cô cắn nhẹ môi, vừa muốn mở miệng đánh vỡ loại yên lặng khiến người khác nghẹt thở này thì Lệ Minh Vũ đã nói trước, giọng anh vẫn vậy, trầm khàn hờ hững… “Mấy giờ rồi?” Anh hỏi lần nữa rồi tiếp tục nhắm mắt, tựa đầu vào sofa. Tô Nhiễm thấy anh không nhìn mình nữa, cô hơi thả lỏng, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, khẽ nói, “Gần một giờ sáng.” Nói xong, cô lại mang tách trà giải rượu để trước mặt anh, “Anh uống cái này đi, ít ra thì sáng mai anh không bị đau đầu.” Cô nhìn lướt qua đồng hồ trên cổ tay anh, dưới anh đèn mờ nhạt, xa hoa của đèn chùm, ngực cô thoáng chao đảo, người này quen được hầu hạ sao? Rõ ràng bản thân chỉ cần giơ tay là có thể biết giờ mà vẫn còn kỳ quái hỏi cô. Lệ Minh Vũ không màng nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không mở. Tô Nhiễm thì luôn đứng bên cạnh, không biết phải nói gì. “Khuya rồi, đi ngủ đi, không cần lo cho tôi, làm phiền rồi.” Cuối cùng anh cũng chịu nói, nhìn trán anh cau lại, cô biết anh đang mệt sau khi uống rượu. Lời nói khách khí, xa lạ làm cô sững sờ. Nhìn gò má dưới ánh đèn kia khiến trái tim cô loạn nhịp, cuối cùng cô vẫn nhẹ nhàng ngồi cạnh anh. Đây là lần thứ hai cô được gần anh như vậy, gần đến nỗi có thể ngửi thấy hơi thở của anh, hơi thở thơm mùi hổ phách, nhàn nhạt như mùi gỗ. Tuy rằng hổ phách thường được dùng làm nước hoa cho nam nhưng cô biết rõ, đây là mùi tự nhiên của Lệ Minh Vũ, nhạt như nước, phải ngửi kỹ mới có thể cảm nhận được, là mùi của đàn ông trưởng thành, thành thục mà khiêm tốn. Song song, cô cũng có thể ngửi được mùi rượu trên người anh, hương rượu thơm mát tuy hòa trộn với mùi hổ phách độc nhất của anh nhưng cô vẫn có thể biết rõ rượu tối nay anh uống chính là rượu vang đỏ của Louis. Loại rượu này, chỉ được cung cấp đặc biệt cho yến tiệc của quan chức chính phủ, bởi vì khan hiếm và đắt tiền nên căn bản là không mua được trên thị trường. Q.1 – Chương 2: Em gọi tôi là gì? Tô Nhiễm có thể về phòng ngay nhưng cô không làm như vậy. Nhìn anh có vẻ khó chịu, cô cũng không đành lòng. Dù anh không muốn uống trà giải rượu nhưng ít ra cũng không thể ngồi trên sofa cả đêm được. Cô khẽ thở dài, mất tự nhiên, nói, “Anh rể, hay là em đỡ anh về…” “Em gọi tôi là gì?” Không đợi cô nói xong, Lệ Minh Vũ mở mắt lần nữa nhưng lần này ánh mắt anh nhìn cô không còn là quan sát và đánh giá nữa. Ánh mắt anh lúc này như đang tra hỏi cô một cách nghiêm khắc. Mặc dù anh không lên cao ngữ điệu, vẫn trầm thấp như cũ nhưng kiểu nhìn chăm chú lúc này giống như đang ngầm ra uy và mệnh lệnh cho cô hơn. Tô Nhiễm vội vã sửa lại lời nói: “Xin lỗi, Minh Vũ…” Đôi mắt sắc bén, chăm chú nhìn gương mặt lúng túng của cô. Một lúc lâu sau, anh mới dời tầm mắt, “Đưa tôi trà giải rượu.” Cô đưa tách trà, anh nhận lấy, uống hết rồi hơi cuối người về trước, đặt tách không lên bàn. Động tác tùy ý này đã để cô ngửi thấy một mùi hương khác, nguyên bản không thuộc về anh. Mùi hương của nước hoa nữ. Nếu cô đoán không sai thì nước hoa này là “Trầm luân”, thuộc bộ sưu tập mới nhất năm nay của nhãn hiệu YVSA. Hương đầu là tử đinh hương, ngò rí và hoa cam vùng Grasse; hương giữa là hoa hồng; còn hương cuối là gỗ đàn hương và mộc dược. Loại nước hoa này biểu đạt cho một người phụ nữ tao nhã mà thần bí, viếng thăm vào đêm khuya, mang theo sự cấm kị và cám dỗ. Dù cho sau khi người đó đã rời khỏi, hương thơm vẫn tỏa khắp xung quanh, vẫn khiến đàn ông cảm thấy thư thái cùng cuốn hút. Mùi hương như có như không này, vấn quýt quanh cổ áo sơmi của Lệ Minh Vũ, lại men theo, bay vào mũi Tô Nhiễm. Trong nháy mắt, cô đau đớn như có người đang dùng kim châm đâm trực tiếp vào lòng cô. Cô không biết người phụ nữ dùng nước hoa này ra sao, nhưng cô biết một điều, là người phụ nữ đó đã triền miên cả đêm cùng chồng cô… Ngón tay mảnh khảnh vô thức nắm chặt, móng tay hầu như khảm vào lòng bàn tay, mùi nước hoa vừa mới hít vào phổi đã được thay thế bằng cảm giác đau đớn chưa từng có. Cô nên tiếp tục bình tĩnh, coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh sao? Đương nhiên là nên như vậy rồi. Với người ngoài, cuộc hôn nhân này là chuyện đáng nói biết bao, đáng tiếc trong mắt anh chẳng qua chỉ là một trò đùa trẻ con, dù cô muốn tranh luận gì đó, anh quan tâm sao? Từ trước tới giờ, cô luôn yêu anh nhưng hầu như chuyện đó chỉ là của bản thân cô, không liên quan đến anh, mà anh cũng chẳng muốn liên quan. Lệ Minh Vũ không biết cô đang nghĩ gì, có lẽ đã bớt say nên anh liền loay hoay đứng dậy. Tô Nhiễm thấy vậy cũng lo lắng, vội vàng đứng lên, đưa tay đỡ anh, cô sợ anh mất thăng bằng rồi sẽ ngã. Sự chủ động của cô cũng không làm Lệ Minh Vũ chán ghét, choàng tay khoát lên vai cô, anh lảo đảo bước đi. Thật sự thì anh rất cao, ít nhất cũng 187 cm, Tô Nhiễm dìu anh nhưng lại giống như anh đang trực tiếp ôm cô vào lòng. Cô chỉ cao đến ngang ngực anh, vòm ngực anh cường tráng như tảng đá rắn chắc, cô chỉ có thể ngẩng đầu cố sức đỡ lấy cả người cao lớn của anh. Cũng may là anh không say đến mức mê man bất tỉnh, bằng không thì cô đã phải nghĩ đến việc gọi nhân viên y tế tới giúp. Vất vả thở dốc, cô cũng dìu được anh tới phòng ngủ của hai người trên lầu hai. Tô Nhiễm còn chưa kịp bật đèn thì đã cảm thấy đôi chân mềm nhũn, vẫn chưa buông tay, cô và Lệ Minh Vũ đã cùng vấp ngã trên chiếc giường rộng lớn, thoải mái.

Xem thêm :  Quảng cáo ngoài trời (ooh) là gì? top 10 thông tin cần nắm rõ

10

Có bài mới Re: 99 ngày làm cô dâu_hiện đại – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện:

0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Q.1 – Chương 3: Lúng túng đêm khuya
Vì say rượu nên Lệ Minh Vũ đứng không vững, toàn bộ trọng lượng cơ thể anh đều dồn vào Tô Nhiễm. Trong nháy mắt cả hai ngã nhào xuống giường, cô chỉ cảm thấy cả người mình nặng trịch, còn hơi thở thì ngập tràn mùi rượu nhạt pha lẫn với hương thơm hổ phách, tất nhiên là có cả mùi nước hoa phụ nữ lượn lờ như có như không mà cô đang tận lực quên. Hơi thở đàn ông rót vào bên tai, thoáng chốc mặt cô đỏ ửng, còn trái tim thì đập loạn nhịp.

Cô chưa bao giờ gần gũi anh như vậy, cho dù là đêm tân hôn cũng không có thế này.

Hơi thở của người đàn ông ở trên khiến tâm trí Tô Nhiễm luống cuống, hoảng loạn nghiêng mặt về phía bóng tối, ánh đèn chiếu từ hành lang rọi vào đường nét một bên khuôn mặt Lệ Minh Vũ vô cùng rõ ràng, sóng mũi cao thẳng anh tuấn như được điêu khắc.

Tô Nhiễm quên cả việc đẩy anh ra, tuy rằng cô hết sức thẹn thùng nhưng lại bị ngoại hình của anh mê hoặc. Đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh. Trong đầu cô không khỏi nhớ lại lần đầu gặp anh.

Mấy tháng trước đây, giám đốc điều hành phái cô đến cơ quan chính phủ để xin ký duyệt công văn, người phụ trách trực tiếp là Lệ Minh Vũ, chỉ có sự đồng ý và chữ ký của anh thì công văn mới có hiệu lực. Tô Nhiễm vĩnh viễn cũng không quên cảm giác trái tim mình đập điên cuồng khi nhìn thấy anh lần đầu tiên.

Ngày hôm đó, anh vừa chủ trì xong một cuộc họp của chính phủ. Trong đoàn người, anh nổi bật với vóc dáng cường tráng. Khi đó, anh vắt áo vest trên khuỷu tay, vừa đi về phòng làm việc vừa dặn dò những công việc liên quan với vài cán bộ theo sau. Sau khi thấy cô, anh chỉ giơ tay tỏ ý mời cô vào phòng làm việc. Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh chưa từng lơ đãng, luôn vững vàng kiên định như vậy, còn giọng nói thì trầm ấm dễ nghe.

Thật sự, cô đã từng tiếp xúc với không ít quan chức chính phủ. Nếu không phải là người bụng bia thì cũng là người háo sắc, nhưng Lệ Minh Vũ không giống vậy. Anh là nghị sĩ trẻ tuổi nhất, có tiền đồ nhất trong quốc hội. Đối lập với những quan chức chính phủ thích giở giọng điệu nhà quan, Lệ Minh Vũ dù chỉ ngồi yên ở đó lắng nghe, trên người không tỏ thái độ nhưng vẫn uy nghiêm quyền thế, khiến người khác không dám coi thường ý kiến và hành động của anh.

Có lẽ trời sinh anh chính là người ăn bát cơm này, trời đã định trước anh sinh ra là để làm lãnh đạo.

Trái tim Tô Nhiễm tan chảy ngay trong khoảnh khắc nháy mắt ấy, nhưng vào nửa tiếng sau đó, cô lại nhanh chóng rơi xuống vực thẳm.

Cô không ngờ chị ruột của mình sẽ đi vào phòng làm việc, cười dịu dàng rồi thân mật ôm khuỷu tay anh, giới thiệu: “Tô Nhiễm, đây chính là Mr.right mà chị hay nhắc tới đó, em phải gọi anh ấy là anh rể nha.”

Ngày đó, Tô Nhiễm suýt nữa là chạy trốn vào đồng hoang.

Tháng đó, cô hầu như không còn cảm nhận được hơi ấm mùa xuân.

Người đàn ông nằm trên động đậy, dường như nhận ra được cô đang chăm chú, không hề chớp mắt mà nhìn bản thân, anh hơi quay đầu lại nhìn, mùi rượu nhàn nhạt và hơi thở ấm áp thuộc về anh lan ra khắp đôi má cô, cảm giác ngưa ngứa kéo Tô Nhiễm trở về hiện thực. Khi bốn mắt nhìn nhau, cô căng thẳng nuốt nước bọt, cơ thể nhỏ nhắn, xinh xắn bỗng chốc ngọ nguậy theo bản năng.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói Lệ Minh Vũ khàn đục, nghe có vẻ như anh đang phải kìm nén gì đó, cô hoảng sợ, không dám động đậy nữa, chỉ mở to đôi mắt long lanh như nước nhìn anh.

Đôi má anh rất gần cô, gần đến nỗi cô cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ và rắc chắc của vòm ngực, gần đến nỗi cô có thể hít thở hô hấp của anh. Dáng người cô nhỏ bé không chịu được phát run.

Cô gả cho anh, anh là chồng cô, nhưng đêm tân hôn ngoài uống say mèm ra thì anh chưa từng thử chạm vào cô, đêm nay không phải là anh muốn…

Hô hấp bắt đầu trở nên rối loạn, ngay giây phút tiếp theo cô lại thấy trên người mình nhẹ bẫng, Lệ Minh Vũ lảo đảo đứng dậy, không nói tiếng nào đi thẳng vào phòng tắm.
Tô Nhiễm ngây người.

Hành động của anh khiến cô cảm thấy rất tủi thân. Tô Nhiễm cắn môi đứng dậy, mái tóc quăn dài dịu dàng buông xõa sau lưng.

“Anh rể, a, Minh Vũ…” tự trách mình ăn nói vụng về, cô vội vàng đổi kiểu xưng hô, khẽ gọi tên anh.

Lệ Minh Vũ quay người nhìn cô.

“Vậy…” Tô Nhiễm hít thật sâu, đè nén nỗi lòng đang nặng trĩu, nói nhỏ, “để em chuẩn bị nước tắm cho anh trước đã, anh chờ một chút.”

Lệ Minh Vũ không nói lời nào.

Thấy anh không phản đối, cô bước ngang qua anh.

Hình bóng cô hiện ra trong ánh sáng mông lung càng thêm nhu mì, điềm đạm. Từng đường cong tinh tế tựa như một bức tranh đẹp đẽ. Hương thơm thoang thoảng trên người cô làm luồng khí khô nóng quen thuộc trong cơ thể anh trỗi dậy, đôi lông mày anh tuấn vô thức cau chặt. Anh rất hiểu loại cảm giác này tượng trưng cho điều gì, ánh mắt anh sa sầm, ngay khi cô sắp bước vào nhà tắm, giọng nói trầm trầm trước sau như một vang lên…

“Đêm nay tôi ngủ ở phòng khách.”

Lưng Tô Nhiễm thoáng chốc cứng lại, cô không ngoảnh đầu ra sau, sau một giây, cô dịu dàng nói, “Dạ.”

Bóng dáng khuất dần vào nhà tắm, một lát sau tiếng nước chảy truyền ra bên ngoài.

Cảm thấy hơi đau đầu, Lệ Minh Vũ đi đến sofa ngồi xuống. Lúc này, anh mới đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, nơi mà được gọi là “phòng tân hôn”. Mọi thứ đều thiết kế dựa theo sở thích của anh, ngay cả chăn, ga trải giường cũng là màu tối. Trong không khí tựa hồ vẫn còn lững lờ hương thơm trên người Tô Nhiễm, rất nhẹ rất nhạt, không phải là mùi nước hoa thường hay vây quanh anh. Hương thơm này càng như là một loại hương thoang thoảng tự nhiên. Anh không biết mùi hương đó là gì, anh chỉ cảm thấy hít vào phổi rất thanh khiết, dễ chịu.

Anh quay đầu nhìn về phía nhà tắm, ánh mắt trầm ngâm suy tư…

*

Lại một tháng nữa trôi qua. Tháng mười hai trời vào đông, nhưng may mắn mỗi ngày ở thành phố này, gió đều thổi nhẹ nên không quá lạnh mỗi khi ra ngoài.

Cây ngô đồng Pháp dọc theo hai bên đường đã khô héo từ lâu, ánh mặt trời ngày đông chói chang, chiếu sáng những chiếc lá vàng khô.

Đẹp nhất trong mùa chính là khi lá rụng. Khi đó, mọi nơi trên mặt đất đều ngập tràn màu vàng rực, quang cảnh đường phố lại càng trở nên mỹ lệ.

Ngày ngày, thành phố đều sầm uất và bận rộn, bất kể xuân hạ thu đông, không quản giá lạnh nóng bức, kẻ đến người đi mang theo sự phồn thịnh, tô điểm cho thành phố càng thêm phong phú.

Tô Nhiễm dời tầm mắt đang nhìn xe cộ qua lại ngoài cửa sổ trở về, cũng vừa lúc An Tiểu Đóa mua xong cà phê, mang tới. Sau khi vào chỗ ngồi đối diện, cô dậm dậm chân, nũng nịu nói, “Tô Nhiễm, mình phát hiện ra một chuyện. Mọi người thường nói con gái qua hai mươi lăm tuổi mới có thể cảm nhận thời gian qua nhanh. Hai đứa mình mới hai mươi ba à, nguyên buổi sáng đi dạo hai khu mua sắm, bây giờ làm sao để mau mau hết giờ đây?”

An Tiểu Đóa là bạn thân mười một năm của Tô Nhiễm, từ thời đi học đến khi đi làm, hai người chưa từng có chuyện gì mà không kể nhau nghe. Hai người họ thật sự là tri kỷ của nhau. An Tiểu Đóa sinh ra tại Đài Bắc nhưng từ nhỏ đã theo ba mẹ đến sống ở thành phố này. Cô xuất thân trong gia đình có truyền thống theo nghề y, ba mẹ đều là bác sĩ ngoại khoa quyền uy, chính vì vậy họ mới có thể được mời lương cao đến làm việc ở đây.

Thật ra thì An Tiểu Đóa không thích theo nghề y lắm. Có lẽ vì từ nhỏ cô đã sớm quen với việc nhìn ba mẹ mình cầm dao mổ. Nhưng dù cho không muốn, cô cũng không thay đổi được sắp đặt của họ. An Tiểu Đóa bắt đầu làm từ bác sĩ khoa cấp cứu trong một bệnh viện tốt nhất thành phố. Tuy rằng bình thường cô rất bận rộn nhưng chỉ cần rảnh rỗi thì sẽ hẹn Tô Nhiễm ra cùng nhau đi dạo, ăn uống, trò chuyện.

Tuy là thế nhưng giữa Tô Nhiễm và cô vẫn có sự chênh lệch.

Xem thêm :  Tổng hợp đặc sản thái nguyên: tất cả 21 đặc sản của thái nguyên

Tô Nhiễm không phải học chuyên ngành y mà là chuyên ngành tiếng Trung.

Mỗi lần cùng An Tiểu Đóa đi dạo, Tô Nhiễm rất ít khi mua quần áo, bởi vì hoàn cảnh gia đình cô không cho phép.

Tuy rằng, ba Tô Nhiễm có thể coi là một trong mười người giàu nhất thế giới, nhưng khi còn rất nhỏ, gia đình hạnh phúc của cô đã bị tiểu tam [1] phá hoại. Ba cô mắc vào sai lầm mà người đàn ông có tiền thường phạm phải, ở bên ngoài ngoại tình, mẹ cô cực kỳ tức giận nên đã ly hôn. Tòa án phán chị gái cô theo ba, còn cô do còn nhỏ nên theo mẹ.

[1] Tiểu tam chỉ những người hay đi quấy rối, phá hoại hạnh phúc của người khác.

Sau đó, ba cô cưới tiểu tam.

Sau đó nữa, mẹ cô cũng lấy người khác.

Q.1 – Chương 4: Tin tức
Đối với chuyện gia đình phức tạp của Tô Nhiễm, An Tiểu Đóa là người rõ nhất. Vì vậy, từ trước đến nay, cô chưa bao giờ khoe khoang mình giàu có trước mặt Tô Nhiễm. Đối với tình bạn này, cô rất trân trọng. Cô thường nói với Tô Nhiễm, sau này nếu có dịp nhất định sẽ dẫn cô cùng về Đài Bắc, thăm bà ngoại mình.

Bà ngoại là nỗi bận lòng duy nhất hiện nay của An Tiểu Đóa.

Nghe An Tiểu Đóa than phiền, Tô Nhiễm mỉm cười, “Muốn mình nói ư, đi dạo phố thì phải coi đi với ai. Nếu hôm nay, cậu đi với Hàn thiếu, người nào đó sẽ không thấy chán đâu nhỉ?”

“Tô Nhiễm à! Cậu lúc nào thì học được miệng mồm như vậy hả? Mình là bạn tốt nhất, thân nhất của cậu đó. Vậy mà bây giờ lại trêu chọc mình? Cái gì mà Hàn thiếu chứ, mình và anh ta không có gì với nhau mà.” An Tiểu Đóa dí dỏm bĩu môi, làm ra vẻ coi thường.

Người ta thường nói: Tính cách của một người liên quan tuyệt đối đến hoàn cảnh lúc nhỏ, điều này hoàn toàn đúng. Từ nhỏ, An Tiểu Đóa đã sống vô ưu vô lo, cộng thêm trưởng thành trong gia đình hoàn chỉnh, cho nên tính cách cô rất hướng ngoại, có chuyện gì cũng sẽ nói ra, buồn vui giận hờn trong lòng đều thể hiện rõ trên nét mặt. Tô Nhiễm thường hay nói khuôn mặt cô chính là dự báo thời tiết. Nhưng Tô Nhiễm thì ngược lại, bởi vì gia đình nên cô sống rất nội tâm. Tính cách cô điềm tĩnh và dịu dàng, có chuyện gì cũng để trong lòng, dù vui hay buồn, khi đối mặt với người khác, trên mặt cô bao giờ cũng mang theo nụ cười nhẹ nhàng.

Nụ cười của Tô Nhiễm luôn luôn như vậy. An Tiểu Đóa biết cho tới bây giờ Tô Nhiễm chưa từng thật sự vui vẻ.

Mỗi khi nhìn bạn mình, An Tiểu Đóa đều thấy đau lòng. Tô Nhiễm đáng lẽ phải ngậm chìa khóa vàng trưởng thành mới đúng, chỉ tiếc hoàn cảnh lại đưa đẩy cô đến một gia đình bình thường không thể bình thường hơn. Nhưng dù như vậy, trên người Tô Nhiễm vẫn luôn có một loại khí chất cao quý, là trời sinh có sẵn, hơn nữa khí chất này không ai có thể bắt chước được.

Sau khi nghe An Tiểu Đóa nói, Tô Nhiễm cũng không nói thêm gì, chỉ cúi đầu khuấy nhẹ cà phê trong tách. Hàng mi dài rũ xuống che lấp nỗi cô đơn, trống vắng trong đôi mắt cô.

Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh thật.

Chớp mắt mà cô đã kết hôn được hai tháng.

Nghĩ vậy, Tô Nhiễm không khỏi cười khổ, kết hôn được hai tháng nhưng cô và Lệ Minh Vũ chỉ gặp nhau hai lần. Ngoài đêm tân hôn thì lần kia là sau khi anh say rượu rồi về nhà.

Đêm đó, anh ngủ ở phòng khách. Hôm sau khi thức dậy, cô mới biết được trong biệt thự to lớn chỉ còn một mình cô.

Lại nữa tháng trôi qua, cô biết anh bận rộn tranh cử. Sau đó, cô đọc được những tin đồn không hay về anh trên báo. Kể từ ngày đó, ngay cả tin thời sự cô cũng không xem lại càng không đọc báo, tạp chí có liên quan đến giới chính khách.

An Tiểu Đóa thấy cô không nói lời nào, hiếu kỳ nhìn cô, nhìn một lúc lại bị chiếc nhẫn kim cương to trên ngón áp út Tô Nhiễm hấp dẫn. Kéo tay bạn mình qua, An Tiểu Đóa khoa trương, trợn hai mắt thật to, “Trời ơi Tô Nhiễm, nhẫn trứng chim bồ câu luôn nha! Họ Lệ kia ra tay cũng hào phóng quá nhỉ? Cậu đeo cái này ra đường không sợ bị cướp hả?”

Tô Nhiễm cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, cái này do chính Lệ Minh Vũ đeo cho cô lúc đám cưới. Có trời mới biết, cô không đành lòng tháo nó ra đến mức nào. Dù cho không phải nhẫn kim cương xa hoa đắt tiền, dù cho chỉ là một chiếc nhẫn cỏ đồ chơi, không đáng giá, chỉ cần là tự tay anh đeo, cô cũng không bao giờ tháo ra.

Thấy cô như vậy, An Tiểu Đóa thở dài một hơi, buông tay cô ra rồi quan tâm hỏi han, “Tô Nhiễm, cậu vẫn chưa nói với mình lý do đột nhiên kết hôn đó.”

Thực ra An Tiểu Đóa luôn rất lo lắng cho sinh hoạt của Tô Nhiễm sau khi kết hôn.

Cô cũng nghe nói Lệ Minh Vũ kia nổi tiếng là người đàn ông độc thân hoàng kim, giàu có, Tô Nhiễm quen biết anh ta từ khi nào?

Tô Nhiễm nghe vậy ngẩng đầu lên. Lần này, nụ cười trên môi cô ngập tràn hạnh phúc, “Tiểu Đóa, mình yêu anh ấy nên mới đồng ý kết hôn.”

“Yêu anh ta? Cậu với anh ta biết nhau được bao lâu mà nói là yêu? Tô Nhiễm, cậu…”

An Tiểu Đóa vẫn chưa nói xong thì bị bản tin trên TV cắt ngang…

“Tin quốc tế: Hội nghị quốc tế ngày bảy vừa qua, lại lần nữa đưa ra đề nghị chất vấn nguyên bộ trưởng kinh tế Giả Ni. Quốc hội yêu cầu ông phải tiếp nhận chất vấn nhiều hạng mục vào tháng mười hai. Do vậy, tuyển cử quốc hội lần chín sẽ tiến hành trong ngày hai mươi bốn cùng tháng, cùng ngày với đêm bình an. Có tin tức cho rằng, toàn quốc hội hiện tại đã sớm khai hỏa một trận chiến tuyển cử quốc hội mới. Rộng rãi dư luận nhận định, tuyển cử quốc hội lần này, cạnh tranh chủ yếu sẽ là Lệ Minh Vũ, đại diện cho đảng tân dân chủ và nguyên bộ trưởng kinh tế Giả Ni, đại diện cho đảng bảo thủ truyền thống. Về tin tức liên quan đến tuyển cử, chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật thêm.”

Đọc tiếp : 99 Ngày Làm Cô Dâu ( Hào Môn Kinh Mộng ) – Chương 5-6

— —— BỔ SUNG THÊM — ——

Q.1 – Chương 5: Dãy số xa lạ
Khi điện thoại Tô Nhiễm đổ chuông, An Tiểu Đóa đang mở to hai mắt chăm chú xem ti vi, tách cà phê cầm trên tay cô dừng giữa không trung.

Là một dãy số lạ.

Trong nháy mắt điện thoại chuyển tới, giọng nói quen đến mức không thể quen hơn từ đầu dây khác truyền đến Tô Nhiễm. Giọng nói trầm ấm tựa như tảng đá chồng chất, đè ép lòng cô. Dù cho cách nhau bởi điện thoại nhưng cô vẫn có thể cảm thụ được phân lượng quyền uy trong lời nói của anh, tuy rằng ngữ điệu của anh luôn nhè nhẹ như mặt nước, không tí gợn sóng.

“Buổi tối cần đi dự tiệc.”

“Dạ.” Tô Nhiễm dịu dàng trả lời, ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn hình ti vi. Người trên ti vi vừa lúc chính là chủ nhân của cuộc gọi này. Hình ảnh là tin tức giới truyền thông chụp anh tham dự một hội nghị kinh tế nào đó. Ánh mắt anh trong hình trước sau luôn chuyên chú, giống y lần đầu cô gặp anh.

Phút chốc này khiến Tô Nhiễm thấy phảng phất như cách cả thế hệ, cô không rõ vì sao anh đột nhiên muốn báo cáo hành tung với mình, anh đã biến mất một tháng.

“Có váy dạ hội không?” Điện thoại một chỗ khác lại hỏi, giọng nói đều đều, từ tốn.

Tô Nhiễm lúc này mới chợt tỉnh ra là anh muốn dẫn cô theo dự tiệc.

“Ah…không có.” Cô thành thật trả lời.

Điện thoại chỗ khác lại trầm lặng giây lát, khi Tô Nhiễm đang muốn hỏi anh bây giờ cô có cần đi mua váy hay không thì giọng nói trầm trầm lại vang lên lần nữa, vẫn yên ả như trước…

“Ở đâu?”

Là hỏi cô đang ở đâu sao?”

Người này rõ là thích tiết kiệm lời nói.

Nói xong vị trí hiện tại, Lệ Minh Vũ ở đầu dây bên kia trầm giọng ra lệnh, “Hai mươi phút nữa ra cửa quán cà phê.”

“Dạ.” Tô Nhiễm không biết có phải chính anh tới đón cô hay không, cũng không hỏi liền cúp máy.

Nhìn lịch sử cuộc gọi, Tô Nhiễm lúc này mới phát hiện tim mình đập nhanh biết bao, đặt bàn tay nhỏ nhắn lên ngực, sau một lát hơi chấn tĩnh, cô nhìn chăm chăm dãy số xa lạ một lúc, suy nghĩ một chút rồi nhập vào hai chữ “Minh Vũ”, lại thấy không thích hợp, lặng lẽ đổi thành hai chữ “Ông xã”.

Y như đang làm chuyện xấu.

Nghĩ lại có chút buồn cười, anh là chồng cô mà tới tận ngày hôm nay mới biết được số điện thoại của anh.

Làm xong những việc này, Tô Nhiễm ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt An Tiểu Đóa đang nhìn cô một cách khó hiểu. “Tô Nhiễm, mặt cậu sao đỏ như đít khỉ vậy?”

“An Tiểu Đóa!” Tô Nhiễm bất đắc dĩ nhìn cô, giọng điệu giả vờ như đang dạy bảo, “Cậu là con gái, có thể dùng từ lịch sự một chút không?”

“Ok! Lịch sự thì lịch sự, vậy bây giờ có thể nói mình biết điện thoại của ai mà vừa nghe xong mặt cậu lại ửng đỏ như bờ mông mềm mại, đáng yêu của khỉ không?” An Tiểu Đóa cười hết sức kỳ dị, nhổm người tới trước, chỉ chỉ vào màn hình ti vi, “Còn không phải là anh ta hả?”

Tô Nhiễm không để ý đến trò đùa của cô, chăm chú uống tiếp cà phê.

Tính cách của An Tiểu Đóa đôi khi cũng hơi lắm lời, thấy thế lại càng hiếu kỳ, “Tô Nhiễm, chuyện Lệ Minh Vũ muốn tranh cử bộ trưởng kinh tế đối ngoại thật không?”

“Có lẽ.”

“Có lẽ? Cậu đúng là vợ anh ta ư, cái gì mà có lẽ?” An Tiểu Đóa rõ ràng không hài lòng tí nào với câu trả lời của Tô Nhiễm, bĩu môi, chưa tới nửa giây hai mắt cô lại bắt đầu tỏa sáng, bất thình lình nắm lấy tay Tô Nhiễm, kích động nói: “Trời ơi, là bộ trưởng kinh tế đối ngoại đó, cậu có biết một khi mà ngồi trên cái chức này rồi thì có nghĩa là gì không hả?”

Hưng phấn của An Tiểu Đóa dường như không lây một chút nào đến Tô Nhiễm, yên lặng nhìn thoáng qua An Tiểu Đóa, cô chỉ lạnh nhạt nói câu, “Bộ trưởng kinh tế đối ngoại có quyền định ra chính sách phát triển mậu dịch quốc tế. Đối với các công ty và tập đoàn trên thị trường thì nắm trong tay những quyết định quan trọng có ảnh hưởng đến chính sách, sách lược quản lý. Đây là những kiến thức chúng ta từng học qua khi còn ở trường mà.”

Xem thêm :  [CHIA SẺ] Kinh Nghiệm Mở Quán Chè kinh doanh hiệu quả

“Đương nhiên mình biết, chẳng qua là không nghĩ tới bạn thân nhất của mình sắp trở thành phu nhân bộ trưởng. Cậu có biết quan trọng nhất toàn cầu là cái gì không hả? Kinh tế, kinh tế, chính là kinh tế đó! Nếu như lần này Lệ Minh Vũ tranh cử thành công, thay thế nguyên bộ trưởng kinh tế Giả Ni. Điều đó có nghĩa là anh ta có thể hô phong hoán vũ trên thị trường tài chính toàn cầu, khủng khiếp chưa.” An Tiểu Đóa vỗ ngực, nói một các khoa trương.

Q.1 – Chương 6: Nhìn tận mắt
Tô Nhiễm điềm nhiên nhìn An Tiểu Đóa đang vô cùng hưng phấn. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu sáng gương mặt cô, làn da trắng nõn càng thêm tươi tắn, đôi môi đỏ xinh khẽ cong lên, cười nhẹ.

“Thái độ cậu rõ ràng là hờ hững mà.” An Tiểu Đóa chống cằm nhìn cô, “Tô Nhiễm, cậu yên tâm. Lệ Minh Vũ đã là người đàn ông của cậu, thì xem như việc của cậu cũng là việc của mình. An Tiểu Đóa đây, sẽ vận động tất cả mọi người mình quen biết bỏ phiếu bầu anh ta.” Nói xong, cô suy tư một chút, nghiêng đầu nói, “Tô Nhiễm, cậu nói các nghị sĩ tham gia tuyển cử có phải đằng sau đều có các tập đoàn tài chính hỗ trợ không? Mình nghe nói sau lưng Giả Ni có tới mấy tập đoàn tài chính lớn lận. Cậu biết mình có một người chú làm luật sư đó, chú mình cũng từng tham gia tranh cử. Chính vì chú không có tập đoàn tài chính giúp sức đằng sau, nên cuối cùng ngay cả chức nghị sĩ cũng không được.”

Tô Nhiễm nghe xong, trong lòng cô dù ít dù nhiều cũng thấy băn khoăn. Cô cầm tách cà phê đã hơi nguội lên uống, dạ dày cô quặn đau. “Được rồi mà, cà phê đắt tiền như vậy không hợp khẩu vị cậu sao? Cậu uống nhanh nhanh lên.”

An Tiểu Đóa mỉm cười, uống cà phê, “Thực ra, mình không quen uống cà phê phân mèo này tí nào, so với loại này, mình càng thích uống Lam Sơn hơn. Nếu không phải vì nó quá hiếm, đánh chết mình cũng không uống đâu nha.”

Đây mới đúng là bản chất thật của An Tiểu Đóa. Trước mặt người ngoài, giả trang thành thục nữ, muốn nhã nhặn bao nhiêu cũng có. Còn trước mặt Tô Nhiễm, từ trước tới giờ, An Tiểu Đóa luôn cư xử tùy tiện như một cậu bé. Tô Nhiễm nghe thấy, khẽ cười, sửa lời cô: “Cậu có thể gọi cà phê này là Kopi Luwak, hoặc gọi nó là cà phê chồn cũng được, làm sao mà từ miệng cậu gọi ra lại thành khó nghe như vậy rồi?”

Kopi Luwak, trong tiếng Indonesia, Kopi nghĩa là cà phê, còn Luwak là cách gọi “con chồn” của người Indonesia. Cà phê chồn là cà phê đắt nhất thế giới hiện nay. Nhưng quá trình sản xuất có nói làm sao cũng không thể văn minh. Tuy rằng, giá mỗi cân cà phê loại này lên tới vài trăm đô la, nhưng không quên được sự thật, nó là thành phẩm từ quá trình bài tiết đường tiêu hóa ở chồn.

An Tiểu Đóa cười, vả vả miệng, nhịn không được lại hỏi, “Gấp như vậy, có phải cái người làm quan to kia sắp tới đón cậu không?”

“Nói chung cậu uống nhanh lên một chút, lát nữa mình không thể đi với cậu.” Tô Nhiễm đẩy tách cà phê sang một bên, cô vốn bị đau dạ dày, lẽ ra không nên uống cà phê.

“Tiểu Nhiễm Nhiễm…” An Tiểu Đóa sao chịu để yên, cô lắc lắc tay Tô Nhiễm, làm nũng, “Cậu cho mình nhìn tận mắt Lệ Minh Vũ nha, mình toàn thấy anh ta trên báo chí, chưa thấy ngoài đời bao giờ hết, cậu yên tâm, mình tuyệt đối giấu mặt, chỉ trốn ở sau cửa thôi, được không? Mình chỉ muốn xem anh ta có xứng với bạn học xinh hoa như ngọc Tô Nhiễm của mình hay không thôi mà.”

Tô Nhiễm vốn muốn nói với cô lát nữa chưa chắc đích thân Lệ Minh Vũ đến đón, nhưng cô biết không lay chuyển được bạn mình, đành phải gật đầu, “Được rồi.”

An Tiểu Đóa vui mừng nhảy nhót.

*

Hai mươi phút sau, Tô Nhiễm đúng giờ ra đứng trước cửa quán cà phê. Đang nghĩ đồng hồ mình chạy nhanh, vừa muốn giơ tay lên xem giờ thì thấy một chiếc xe MPV màu tối chạy tới ven đường, chậm rãi dừng cạnh cô.

Tô Nhiễm hồi hộp nắm chặt quai túi xách.

Cửa xe từ từ mở ra.

Trái tim cô cũng theo đó mà treo lơ lửng. Cuối cùng, khi Tô Nhiễm tận mắt nhìn thấy người đàn ông mở cửa xe, cô bỗng dưng ngạt thở cùng bối rối.
Tô Nhiễm không ngờ Lệ Minh Vũ thật sự tới đón cô.

Tuy rằng, vừa rồi khi đứng đợi, cô luôn luôn tưởng tượng…

Ánh mặt trời bao phủ lấy anh. Nhìn anh rất chỉn chu với đồ vest màu tối, cravat màu tối kèm với kẹp cravat tinh tế, vóc người hiện ra càng thêm cao lớn, rắn rỏi. Anh của hôm nay nhất quán vững vàng thành thục, không giống như hai lần say rượu trước. Tô Nhiễm lại nghe thấy trống ngực mình đập dồn dập, không ngừng vọng vào màng tai.

“Lên xe đi.” Giọng anh trầm thấp, chủ động mở cửa rồi đứng yên nơi đó, xa cách hờ hững.

Tô Nhiễm hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén trái tim đang đập rộn rã, nắm tay thật chặt, bước lại gần anh.

Trong không khí, phơn phớt mùi hương thuộc về anh, mùi hổ phách thơm mát của khí chất đàn ông, tuy thoang thoảng nhưng ngửi rất dễ chịu. Nhanh chóng, cô đi lướt qua thân hình cường tráng của anh lên xe, ngồi vào chỗ của mình, cửa xe đóng lại, Lệ Minh Vũ lên xe từ bên khác.

Trong và ngoài xe đều như nhau, sang trọng mà không mất đi sự tế nhị, khiêm tốn. Trần xe sáng lóng lánh, rực rỡ như thủy tinh, ánh nắng nhè nhẹ chiếu sáng ly rượu đế cao xếp cạnh những chai rượu vang đỏ và rượu mạnh thơm ngon để Lệ Minh Vũ uống những lúc bình thường ngồi trên xe. Dưới chân là thảm lót sàn lông dài, vô cùng mềm mại, Tô Nhiễm có chút không nỡ khi giẫm lên bề mặt của chúng. Cô len lén liếc mắt nhìn Lệ Minh Vũ đang ngồi bên cạnh, cơ thể cô gồng cứng và căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên cô ngồi trong xe anh. Trong xe, ngoại trừ hương rượu dịu nhẹ, còn có mùi thơm hổ phách trên người anh. Tô Nhiễm vô thức hít vào thật sâu, không ngửi thấy bất kỳ mùi hương nào khác của phụ nữ, khóe miệng cô thoáng cong lên.

Không gian xe không nhỏ nhưng Tô Nhiễm lại cảm thấy không khí oi bức, có lẽ là vì ngồi cạnh Lệ Minh Vũ. Đối lập với sự dè dặt của cô, anh tỏ ra hơi biếng nhác, ngồi tựa vào ghế, trầm giọng ra lệnh tài xế, “Chạy đi.”

Xe tựa như đàn cá tung bơi trong đại dương sâu thẳm.

Khi xe khởi động, Tô Nhiễm vô thức quay đầu, nhìn thoáng cửa quán cà phê, An Tiểu Đóa thật sự không lộ diện, nhưng lại đưa một bàn tay lên, ra hiệu “OK” hướng về cô, nhìn qua rất buồn cười. Đang nhìn, điện thoại Tô Nhiễm vang lên.

Cô lấy điện thoại trong túi ra xem, đúng là tin nhắn của An Tiểu Đóa gửi tới, dí dỏm viết: “Tô Nhiễm, một chữ, đẹp! Hai chữ, thành thục! Lời khuyên: nhất định phải giữ kỹ, kim cương bậc cao này số lượng cực kỳ khan hiếm, so với nhẫn trứng chim bồ câu trên tay cậu, loại này bán chạy hơn!” Thêm sau đó là liên tiếp mấy dấu chấm than, đủ thấy nội tâm An Tiểu Đóa đang rất chấn động.

Tô Nhiễm đọc tin nhắn, không nhịn được cười thành tiếng. An Tiểu Đóa này đúng là khoa trương.

Lệ Minh Vũ đang định xem tài liệu, thấy cô đột nhiên cười, bình thản hỏi, “Làm sao vậy?”

“Dạ, không có gì, chỉ là một tin nhắn vui thôi.” Tô Nhiễm nhìn anh, mỉm cười xấu hổ, vội vàng để điện thoại vào lại túi.

Lệ Minh Vũ cũng không hỏi thêm gì, chỉ nhìn lướt qua cô rồi tiếp tục chăm chú đọc tài liệu.

Tô Nhiễm khẽ cắn môi, nói thật, cô rất rất yêu anh, nhưng khi gặp anh, cô không biết phải nói gì. Giống như lúc này, thực ra cô rất muốn hỏi anh định đi đâu, cũng muốn biết hai tháng nay anh đang bận chuyện gì, thế nhưng, lời nói vừa ra tới miệng thì đã cứng rắn nhịn xuống.

Tô Nhiễm ước gì lúc này mình đang ngồi trong một chiếc xe phổ thông, ít ra tiếng ồn của động cơ xe có thể che lấp phần nào sự yên lặng tràn đầy ngại ngùng. Nhưng tiếc thay, cô lại đang ngồi trong một chiếc xe cao cấp, tiếng động cơ đã được cửa xe cách âm, chỉ còn yên lặng, yên lặng vô hạn…

Cô đang định quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, Lệ Minh Vũ đột nhiên mở miệng, giọng nói thản nhiên…

“Em rất sợ tôi?”

Đọc tiếp : 99 Ngày Làm Cô Dâu ( Hào Môn Kinh Mộng ) – Chương 7-8



[Giọng Đọc Cỏ] 99 Ngày Làm Cô Dâu – Ân Tầm – Phần 1


? Cỏ xin chào và cám ơn các bạn đã chọn Giọng Đọc Cỏ, trong vô vàn sự lựa chọn…
? Các bạn muốn ủng hộ và tiếp thêm động lực cho Cỏ ra videos thì hãy nhấn Like, Share và comment chia sẻ cùng Cỏ nhé. Các bạn có thể Donate cho Cỏ qua STK 19030479689013 Techcombank
Mình luôn trân trọng mọi sự ủng hộ và động viên của các bạn ^^

Fanpage chia sẻ và cập nhật truyện mới: https://www.facebook.com/Kenh.truyen….

truyenngontinhmoihaynhat truyenngontinh2020 colongchong yeu truyencualoan

NHỮNG BỘ TRUYỆN ĐÃ PHÁT TRÊN KÊNH CỎ LÔNG CHÔNG OFFICIAL
29. Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ Yên Bán Căn?
28. Yêu Loan ?https://bit.ly/39IitKP
27. Cây Olive Màu Trắng Cửu Nguyệt Hi ? https://bit.ly/3aL6T2b
26. Cũng Chỉ Là Hạt Bụi Mộc Phù Sinh?https://bit.ly/2CReWy5
25. Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân Lâm Địch Nhi?https://bit.ly/2Vr2L0X
24. Bạn Chanh Giá Oản Chúc ?https://bit.ly/2Y5DbQW
23. Kim Sơn Hồ Điệp Duy Đao Bách Tích ?https://bit.ly/3hEJN0m
22. Anh Biết Gió Đến Từ Đâu Cửu Nguyệt Hi?https://bit.ly/2Rlx9HS
21. Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng DLVT ?https://bit.ly/3dEkqd2
20. Em vốn thích cô độc cho đến khi có anh ?https://bit.ly/36MHPnG
19. Một nét son tình Twentine ?https://bit.ly/3bBwsBQ
18. Một toà thành đang chờ anh Cửu Nguyệt Hi ?https://bit.ly/2lQsHnH
17. Chiến tranh hoa hồng Lâm Địch Nhi ? https://bit.ly/32UQJPB
16. Người tình trí mạng Ân Tầm ? https://bit.ly/2Rsj0Xv
15. Nếu chỉ là thoáng qua Mai Tử Hoàng Thì Vũ? https://bit.ly/2PpUycs
14. Mây Trên Đồng Bay Mãi An Dĩ Mạch ? https://bit.ly/2E6FD1k
13. Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh TKLH ?https://bit.ly/2MiVzg3
12. Khang Kiều Loan ? https://bit.ly/2NCsLA0
11. Shock Tình Kawi ? https://bit.ly/2NBiUve
10. Thanh Xuân Ấy Có Em Cố Tây Tước ? https://bit.ly/2lP0jyQ
9. Độc Nữ PK Thầy Giáo Lưu Manh Đoàn Đoàn Nhất Luân ? https://bit.ly/2MqrStN
8. Thà Đừng Gặp Gỡ Thánh Yêu ? https://goo.gl/pZs4Qo
7. Nông Phụ Kim Sai Thập Nhị ? https://goo.gl/KHwQTU
6. Hoa Hồng Sớm Mai Lâm Địch Nhi ? https://goo.gl/w9Syrf
5. Chân Trời Góc Bể Diệp Lạ Vô Tâm ? https://bit.ly/2Ks6Ni6
4. Cho Anh Nhìn Về Em Tân Di Ổ ? https://bit.ly/2lDEXoc
3. Nếu Không Là Tình Yêu Diệp Lạc Vô Tâm ? https://bit.ly/2EaxJEo
2. Thế Gia Danh Môn Thập Tam Xuân ? https://bit.ly/2lCAjqo
1. 99 Ngày Làm Cô Dâu Ân Tầm ? https://goo.gl/Z7KWsY

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Tổng Hợp

Related Articles

Back to top button