Kỹ Năng Sống

Stream xin lỗi nguyễn thiên ngân, tâm tư của em

Bạn đang xem: Stream xin lỗi nguyễn thiên ngân, tâm tư của em Tại Website chongthamvietnam.vn

“NHỮNG NGƯỜI YÊU BƯU THIẾP (Dịch bài hát Postcards Lovers – Stacey Kent, để tặng những người yêu bưu thiếp)Bỗng gần đây mình rất yêu bưu thiếpYêu nhất là những tấm viết vu vơDẫu bạn có nguệch ngoạc rồi quên gửiMình đâu nguôi háo hức đợi và chờ.Mình hình dung bạn đứng trên cầu cảngTrông tàu xa, nắng chiếu ở trên đầuHay tẩn mẩn chọn lựa từng tấm thiếpTrước quầy hàng bao kẻ lạ chào nhau.Bạn có trải qua nhiều đêm lãng đãngViết linh tinh trong góc quán cô đơn?Những dòng chữ thuần nhiên tràn xúc cảmGửi cho mình mà tự sự nhiều hơn.Mình giữ cả, dẫu chẳng theo thứ tựTháng ngày hay là nơi chốn bạn quaĐời lạ vậy, cứ như là bắt buộcNhững người yêu bưu thiếp dễ đi xaVà có thể khi chúng mình gặp lạiThì rất nhiều năm tháng đã trôi qua.Bạn có tìm được đồng hành lý tưởngTrong những ngày ôi những bướm cùng hoa?Hay bạn nhớ đến cồn cào gan ruộtChốn đông vui chợt thấy bóng quê nhà?Mình đọc mãi những dòng trên bưu thiếpTừ chốn nào xa lắc của hành tinhKhông tưởng nổi đời bạn giờ sao nữaBạn thành ai sau mỗi dặm hành trình?Bưu thiếp vẫn giữ hộ mình ký ứcNhững chân trời xa lắm ở ngoài kiaNơi mình giấu trong tận cùng khiếp sợHay những nơi mình thực đã mơ về.Đời lạ vậy, cứ như là bắt buộcNhững người yêu bưu thiếp dễ đi xaVà có thể khi chúng mình gặp lạiThì rất nhiều năm tháng đã trôi qua.” ― Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời

Bạn đang xem: Xin Lỗi Nguyễn Thiên Ngân

5 likes
Like
“Chỉ cần em nắm tay anh Bao nhiêu giông gió sẽ thành tình yêu” ― Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời
“Bỗng ngày nọ, người nhìn ta khẽ nói“Những diệu kỳ nằm ở phía xa khơi!”Chúng mình là tàu bé trong hải cảngÔm mỏ neo nằm mộng những chân trời.” ― Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời
“Cuối tuổi trẻ, ồ lang thang cũng đãYêu đương kia có lẽ mấy mươi lầnĐã vui tao phùng đã sầu ly biệtĐã đem lòng mình đi trải tứ lung tungGiờ chẳng còn bao nhiêu lạng bao dungTa khờ dại mấy lần phung phí cảTrót yêu bông hoa thì yêu luôn nhánh láTrót yêu con trâu cày, bèn yêu luôn hợp tác xãTrót yêu người mà quên cả yêu ta.Giờ ta còn toàn là men đắng cayTa không tin cả nắng dưới trời nàyTa vô cớ nghi ngờ cơn gió vộiTa cho phép mình đánh giá cả mây bayNgười biết đấy lòng ta giờ khá chật(Vì đã co và kéo mấy mươi phen)Người thấy đấy mắt ta giờ ráo hoảnh(Dẫu khi xưa cũng lấp lánh như đèn)Ta cay độc không dám soi lòng nướcTa buồn rầu không dám ngước lên trăngNgười đã đến trong đời ta quá muộnĐể thơ ngây mà thề hẹn nhau rằng…Thì có chứ, ta cũng xao xuyến chứCũng nhớ nhung, nghĩ ngợi suốt bao phenNhưng lòng người, ta chưa rõ trắng đenTa hèn lắm, dấn thân hoài sợ chết. Nên giờ nếu mà người thương ta nhấtBước lại đây, đừng rào đón, bông hoaHãy chắc chắn những chuyện này là thậtCó yêu nhau thì giữ lấy nhau, và…” ― Nguyễn Thiên Ngân
“Ẩn sau một vết thương lành Là mê cung gió hay thành quách mưa?” ― Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời
“Rốt cuộc rồi chúng ta cũng chỉ sượt qua nhauMột chéo áo chạm hờ cũng ngỡ là đũa thần số phậnMột cái nắm tay vô tình cũng gieo nhiều day dứtMột ánh mắt buồn bã nhất thời cũng ngỡ rằng người bảo đừng điMà ở lại thì có ích gìNgười nào có thể cùng ta đi đếncuối chân trờiNhững giấc mơ không chung sao đủ nuôi hai đứaNgười nào có thể cùng ta trú vào sau cánh cửa.Nghe mưa rơi bão giật phía ngoài kiaNgười nào có thể cùng ta ngồi trông hướng sông trôiVà nói cả những điều chưa định nói…” ― Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy

Xem thêm :  Làm anh khó đấy

5 likesLike“Chỉ cần em nắm tay anh Bao nhiêu giông gió sẽ thành tình yêu” ― Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời“Bỗng ngày nọ, người nhìn ta khẽ nói“Những diệu kỳ nằm ở phía xa khơi!”Chúng mình là tàu bé trong hải cảngÔm mỏ neo nằm mộng những chân trời.” ― Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời“Cuối tuổi trẻ, ồ lang thang cũng đãYêu đương kia có lẽ mấy mươi lầnĐã vui tao phùng đã sầu ly biệtĐã đem lòng mình đi trải tứ lung tungGiờ chẳng còn bao nhiêu lạng bao dungTa khờ dại mấy lần phung phí cảTrót yêu bông hoa thì yêu luôn nhánh láTrót yêu con trâu cày, bèn yêu luôn hợp tác xãTrót yêu người mà quên cả yêu ta.Giờ ta còn toàn là men đắng cayTa không tin cả nắng dưới trời nàyTa vô cớ nghi ngờ cơn gió vộiTa cho phép mình đánh giá cả mây bayNgười biết đấy lòng ta giờ khá chật(Vì đã co và kéo mấy mươi phen)Người thấy đấy mắt ta giờ ráo hoảnh(Dẫu khi xưa cũng lấp lánh như đèn)Ta cay độc không dám soi lòng nướcTa buồn rầu không dám ngước lên trăngNgười đã đến trong đời ta quá muộnĐể thơ ngây mà thề hẹn nhau rằng…Thì có chứ, ta cũng xao xuyến chứCũng nhớ nhung, nghĩ ngợi suốt bao phenNhưng lòng người, ta chưa rõ trắng đenTa hèn lắm, dấn thân hoài sợ chết. Nên giờ nếu mà người thương ta nhấtBước lại đây, đừng rào đón, bông hoaHãy chắc chắn những chuyện này là thậtCó yêu nhau thì giữ lấy nhau, và…” ― Nguyễn Thiên Ngân“Ẩn sau một vết thương lành Là mê cung gió hay thành quách mưa?” ― Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời“Rốt cuộc rồi chúng ta cũng chỉ sượt qua nhauMột chéo áo chạm hờ cũng ngỡ là đũa thần số phậnMột cái nắm tay vô tình cũng gieo nhiều day dứtMột ánh mắt buồn bã nhất thời cũng ngỡ rằng người bảo đừng điMà ở lại thì có ích gìNgười nào có thể cùng ta đi đếncuối chân trờiNhững giấc mơ không chung sao đủ nuôi hai đứaNgười nào có thể cùng ta trú vào sau cánh cửa.Nghe mưa rơi bão giật phía ngoài kiaNgười nào có thể cùng ta ngồi trông hướng sông trôiVà nói cả những điều chưa định nói…” ― Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy

Xem thêm: Loại Thức Ăn Gluxit Và Lipit Được Tiêu Hóa Trong Dạ Dày Như Thế Nào ?

“Khi yêu cả hòn sỏi câm cũng biết thầm thìlời yêu xanh mướtHuống chi một sớm giao mùa.” ― Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy
“Em xin lỗiEm xin lỗi đã làm anh chán ngánBởi những lời ca thán chẳng vì đâuTại sao lá thu thì vàng còn cà phê lại nâuSao trên phim thằng đó không yêu thằng này mà lại mê con khácEm xin lỗi đã làm anh kinh ngạcKhi có thể buồn khổ vì hàng trăm chuyện nhảm nhí mỗi ngàyEm biết rồi anh không phải là một cái câyHá mồm chờ tưới tắm bằng nước mắt.Em xin lỗi đã đeo anh cứng ngắcChẳng để cho anh chút khoảng trống một mìnhEm xin lỗi vì đã cho tất-cả-những-thứ-khác-em đều chỉ là linh tinhEm xin lỗi đã nhảy xổ vào cả giấc mơ anh mỗi đêmBiến nó thành ác mộng.Em xin lỗi đã hỏi anh hàng trăm câu ngu ngốcAi là người anh yêu nhất từ trước đến giờ?Bài thơ này anh viết cho con nào?Đừng có đổ thừa cơn mưa.Anh có sẽ yêu em cả khi em già em xấu?Em xin lỗi vì đã trở thành một người yêu suốt ngày đau đáuCứ chờ anh thút thít ở xó nhàĐã dằn vặt anh mỗi chuyến đi xaQuyết không để anh có phút nào vui vầy bên đứa này đứa khác.Em xin lỗi vì không cam tâm làm bông hoa nhánh láChẳng tính chuyện nay mai, cứ vô lo cùng bươm bướm vui vầyXin lỗi vì em chỉ suốt ngày toan tínhLàm kiểu gì để trói buộc anh đây.Em xin lỗi vì mình chẳng khác gì một cây tầm gửiĐặt lẽ sống của mình lên một kẻ khác mình.Nhưng anh biết không những nụ hồng kiêu hãnh tươi xinhChỉ mọc ở vườn nhà kẻ khác.” ― Nguyễn Thiên Ngân
“Giá mà ta thiếp đi một chốcTỉnh lại thấy người đang nắm tayPhải mà người biết trăm cơn mộngChỉ nhớ người thôi – nhớ rất đầyGiá mà ta gặp nhau trước nhấtTrước thuở lòng ta gặp gió giôngTa sẽ yêu người như hoa láCủa tuổi hồn nhiên, mộng trắng trongGiá mà người ạ, người đến sớmTa chẳng phải đi hết một vòng…” ― Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy
“Đành đưa bước nhau điKhỏi đời nhau day dứtGương kia giờ đã nứtCòn mong chi tái hồiEm đi về bể khơiVùi tình trong cát mặnTa trèo lên núi vắngGiấu tình đau trong mâyGiờ mặt người còn đâyMà cực cùng chia biệtGiờ ta nắm bàn tayMà nhớ nhau thê thiếtGiờ mà mất người nàyMình sẽ đau suốt kiếp” ― Nguyễn Thiên Ngân
“Rồi sẽ đến một ngày như thế sao?Từng chi tiết mới của đời nhauđều khiến mình tan nátDù chúng mình cũng đã nát vụn từ xưaTưởng quên thôi, mà có ai ngờ.chúng ta nhìn nhau hôm xưacó khác với bây giờ?Em vẫn yêu anh dù có lúc ngỡ đời nàykiếp này mình chỉ yêu người khácTình yêu cho anh như đám mây lưu lạcTrở về em mưa một trận, rồi điEm vẫn yêu anh dù có lúc hoài nghiHạnh phúc xưa biết mấy phần ngộ nhận?Em vẫn yêu anh dù muôn lần tuyệt vọngNhìn nhau đau mà chẳng thể làm gì.Giờ ta có ngả đường riêng phải điCó người khác mà ta thương chẳng kémNhưng mỗi lúc nhìn nhauNhư-là-bạnCho em dành đôi phút để yêu anh.” ― Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy
“Tạ ơn người đã thương ta mãiĐời quá chừng buồn tri kỉ ạCảm ơn người đến bạn cùng taCoi vậy chứ mà ta yếu đuốiChỉ sợ loay hoay đã kịp giàTạ ơn người đến cùng ta hátNhững lời mộng mị những lời sayTạ ơn người đã thương ta mãiDẫu lắm khi mình dạ đó đâyTạ ơn ngẫu nhĩ ra vàng đáTạ ơn núi đứng để chờ mâyTạ ơn gì nữa?Thôi im nhéChả lẽ tạ ơn suốt cuộc đời này?Đời đã mở lối vào mùa hội lớnNgười sẽ trở về, ta sẽ ra điNhững lời hẹn cũng chỉ là để đóGiờ ngăn chia biết có nhớ thương gì…” ― Nguyễn Thiên Ngân, Lạ Lùng Sao, Đớn Đau Này
“Thiết tha này… chắc để dànhMình giờ đã vắng nhau lâuHương yêu dấu cũng bắt đầu lãng quênXưa ngại lạ, giờ ngại quenGiấc mơ đã mất ai đền cho aiĐền luôn sợi vắn sợi dàiLấy nhau không đặng tóc mai dãi dầu.À ơiVào giấc mơ sâuThấy không dương liễu bên cầuVẫn xanhThiết tha này… chắc để dành.Người ngồi giữa cuộc đổi thayLặng nhìn nước chảy mây bay, mỉm cười.” ― Nguyễn Thiên Ngân, Lạ Lùng Sao, Đớn Đau Này

Xem thêm :  Marry blog :: 100+ mẩu truyện ngắn tình yêu cực hay và ý nghĩa 2022

“Khi yêu cả hòn sỏi câm cũng biết thầm thìlời yêu xanh mướtHuống chi một sớm giao mùa.” ― Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy“Em xin lỗiEm xin lỗi đã làm anh chán ngánBởi những lời ca thán chẳng vì đâuTại sao lá thu thì vàng còn cà phê lại nâuSao trên phim thằng đó không yêu thằng này mà lại mê con khácEm xin lỗi đã làm anh kinh ngạcKhi có thể buồn khổ vì hàng trăm chuyện nhảm nhí mỗi ngàyEm biết rồi anh không phải là một cái câyHá mồm chờ tưới tắm bằng nước mắt.Em xin lỗi đã đeo anh cứng ngắcChẳng để cho anh chút khoảng trống một mìnhEm xin lỗi vì đã cho tất-cả-những-thứ-khác-em đều chỉ là linh tinhEm xin lỗi đã nhảy xổ vào cả giấc mơ anh mỗi đêmBiến nó thành ác mộng.Em xin lỗi đã hỏi anh hàng trăm câu ngu ngốcAi là người anh yêu nhất từ trước đến giờ?Bài thơ này anh viết cho con nào?Đừng có đổ thừa cơn mưa.Anh có sẽ yêu em cả khi em già em xấu?Em xin lỗi vì đã trở thành một người yêu suốt ngày đau đáuCứ chờ anh thút thít ở xó nhàĐã dằn vặt anh mỗi chuyến đi xaQuyết không để anh có phút nào vui vầy bên đứa này đứa khác.Em xin lỗi vì không cam tâm làm bông hoa nhánh láChẳng tính chuyện nay mai, cứ vô lo cùng bươm bướm vui vầyXin lỗi vì em chỉ suốt ngày toan tínhLàm kiểu gì để trói buộc anh đây.Em xin lỗi vì mình chẳng khác gì một cây tầm gửiĐặt lẽ sống của mình lên một kẻ khác mình.Nhưng anh biết không những nụ hồng kiêu hãnh tươi xinhChỉ mọc ở vườn nhà kẻ khác.” ― Nguyễn Thiên Ngân“Giá mà ta thiếp đi một chốcTỉnh lại thấy người đang nắm tayPhải mà người biết trăm cơn mộngChỉ nhớ người thôi – nhớ rất đầyGiá mà ta gặp nhau trước nhấtTrước thuở lòng ta gặp gió giôngTa sẽ yêu người như hoa láCủa tuổi hồn nhiên, mộng trắng trongGiá mà người ạ, người đến sớmTa chẳng phải đi hết một vòng…” ― Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy“Đành đưa bước nhau điKhỏi đời nhau day dứtGương kia giờ đã nứtCòn mong chi tái hồiEm đi về bể khơiVùi tình trong cát mặnTa trèo lên núi vắngGiấu tình đau trong mâyGiờ mặt người còn đâyMà cực cùng chia biệtGiờ ta nắm bàn tayMà nhớ nhau thê thiếtGiờ mà mất người nàyMình sẽ đau suốt kiếp” ― Nguyễn Thiên Ngân“Rồi sẽ đến một ngày như thế sao?Từng chi tiết mới của đời nhauđều khiến mình tan nátDù chúng mình cũng đã nát vụn từ xưaTưởng quên thôi, mà có ai ngờ.chúng ta nhìn nhau hôm xưacó khác với bây giờ?Em vẫn yêu anh dù có lúc ngỡ đời nàykiếp này mình chỉ yêu người khácTình yêu cho anh như đám mây lưu lạcTrở về em mưa một trận, rồi điEm vẫn yêu anh dù có lúc hoài nghiHạnh phúc xưa biết mấy phần ngộ nhận?Em vẫn yêu anh dù muôn lần tuyệt vọngNhìn nhau đau mà chẳng thể làm gì.Giờ ta có ngả đường riêng phải điCó người khác mà ta thương chẳng kémNhưng mỗi lúc nhìn nhauNhư-là-bạnCho em dành đôi phút để yêu anh.” ― Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy“Tạ ơn người đã thương ta mãiĐời quá chừng buồn tri kỉ ạCảm ơn người đến bạn cùng taCoi vậy chứ mà ta yếu đuốiChỉ sợ loay hoay đã kịp giàTạ ơn người đến cùng ta hátNhững lời mộng mị những lời sayTạ ơn người đã thương ta mãiDẫu lắm khi mình dạ đó đâyTạ ơn ngẫu nhĩ ra vàng đáTạ ơn núi đứng để chờ mâyTạ ơn gì nữa?Thôi im nhéChả lẽ tạ ơn suốt cuộc đời này?Đời đã mở lối vào mùa hội lớnNgười sẽ trở về, ta sẽ ra điNhững lời hẹn cũng chỉ là để đóGiờ ngăn chia biết có nhớ thương gì…” ― Nguyễn Thiên Ngân, Lạ Lùng Sao, Đớn Đau Này“Thiết tha này… chắc để dànhMình giờ đã vắng nhau lâuHương yêu dấu cũng bắt đầu lãng quênXưa ngại lạ, giờ ngại quenGiấc mơ đã mất ai đền cho aiĐền luôn sợi vắn sợi dàiLấy nhau không đặng tóc mai dãi dầu.À ơiVào giấc mơ sâuThấy không dương liễu bên cầuVẫn xanhThiết tha này… chắc để dành.Người ngồi giữa cuộc đổi thayLặng nhìn nước chảy mây bay, mỉm cười.” ― Nguyễn Thiên Ngân, Lạ Lùng Sao, Đớn Đau Này

Xem thêm :  Lời chúc ngày mới thành công, tốt lành, vui vẻ hay và ý nghĩa nhất


XIN LỖI (Hồ Tiến Đạt, thơ Nguyễn Thiên Ngân) Tiếng hát Hồng Hạnh – Đệm đàn Hoàng Phi


CÀ PHÊ DU MỤC QUY NHƠN

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống
Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống

Related Articles

Back to top button