Kỹ Năng Sống

Đời vắng em rồi say với ai (thơ vũ hoàng chương) phần từ đấy về sau (2) – thư viện thơ

Đời vắng em rồi say với ai (Thơ Vũ Hoàng Chương) phần Từ đấy về sau (2)

Đời vắng em rồi say với ai (Thơ Vũ Hoàng Chương) phần Từ đấy về sau (2)

Đời vắng em rồi say với ai là một tập thơ Vũ Hoàng Chương hay đặc sắc. Qua tập thơ này ta có thể cảm nhận hai phần đều viết bằng những cảm xúc tình yêu. Đó là những rung động, rạo rực ở lứa tuổi hay khi đã trưởng thành hơn. Và những bài thơ trong phần Từ đấy về sau là một trong những minh chứng cho phong cách thơ Vũ Hoàng Chương.

Mộng chim liền cánh

Cây sầu trút mãi lá thư

Nhớ thương nát cả danh từ, hỡi ơi!

Đêm đêm nhìn ảnh mơ người

Đến mòn da phấn môi cười nhoà hương

Ảnh treo dần khắp bốn tường

Siết vòng vây một góc giường đảo hoang

Sóng thu giợn ánh hồi quang

Gối chăn bốc lửa sầu loang canh dài

Nằm đây giõi bước chân ai

Cánh bưu hoa nở dấu hài lãng du

Ba Lê đẹp áo vàng thu

Mặt trời La Mã sương mù Luân Đôn

Bờ Thiên Thanh lắng hoàng hôn

Đổ xuôi Bạch Lĩnh tâm hồn tuyết băng

Hỡi ơi, cô gái tròn trăng

Duyên bèo mây lại kết bằng tóc tơ!

Ba năm một mối tình Thơ

Núi trông mây, bến còn mơ tưởng bèo

Tình chưa nổi sóng mà xiêu

Biết ai nhớ ít thương nhiều hơn ai?

Muôn giòng thư, hãy nối dài

Cho song hồ với trang đài liền nhau!

Sẵn trăm ngàn bức thư sầu

Đường kia nối cả địa cầu nguyệt cung

Hai phương sẽ hết lạnh lùng

Đêm vào một giấc mơ chung với ngày

Sá chi mười chín giờ bay

Mà không liền cánh chim này tương tư

Duyên mùa loạn

Người đi ta cũng lên đường

Trông ra khói lửa mà thương phong trần.

Biết bao giờ gặp cố nhân

Cho ta lại được có lần cầm tay?

Lời kia xin tạc dạ này

Mong đừng quên, lúc đổi thay cuộc cờ.

Một đi nắng đợi mưa chờ

Bèo mây ai dám lòng ai…

Đường khuya nhớ buổi kề vai

Đèn khuya nhớ lúc canh dài trao yêu.

Rồi đây khói sớm men chiều

Say bao nhiêu lại bấy nhiêu ngậm ngùi.

Nước non thề cũ khôn nguôi

Giống đa tình vẫn muôn đời tình si.

Người ơi, ta biết tặng gì?

Mượn vần thơ gửi hồn đi theo cùng!

Cành mai trắng mộng

chập lại cả đôi kim

Một phóng, mười hai mũi trúng tim

Giờ điểm Giao thừa… Ai gọi đó?

Mang mang tiềm thức bóng quê chìm

Góc màn sương khói nằm im

Cố đô mờ nét cuốn phim tháng ngày

Đã từ lâu… Thoắt giờ đây

Lòng căng thẳng chiếu lên đầy bóng quê

Hàng Cót trường tan, sóng tóc thề

Dâng vào Yên Phụ ngược con đê

Xuôi ra Cống Chéo sang Hàng Lược

Từng dấu bèo theo giạt bến mê

Vàng thêu tượng đá Vua Lê

Cây quỳnh giao, lối đi về Chợ Phiên

Thoát thai từ truyện thần tiên

Phất phơ bướm nhỏ chim hiền tung tăng

Đêm vườn Bách Thảo hội hoa đăng

Cặp má đào ai giợn tuyết băng?

Chiếc vượn non Nùng ngân tiếng hót

Rung theo hồn đá với hồn trăng

Mùa thu Hà Nội trẻ măng

Gió may cũng gió Gác Đằng nhiều phen

Sánh vai nhau chọn hàng “len”

Đẹp đôi cho đất trời ghen hai người

Xe điện Hà Đông xuống nửa vời

Mưa phùn men bốc cỏ xanh tươi

Vùng Thanh Xuân, buổi Thanh minh ấy

Chẳng biết chàng si hẹn gặp ai?

Rồng lên một bóng u hoài

Ôi thôi, từng khúc ngã dài tâm tư!

Chín giao thừa, tám năm dư

Cành mai trắng mộng, đêm trừ tịch xuông

Tin xuân lữ thứ nghẹn hồi chuông

Lệ vỡ mười hai “nốt nhạc” cuồng

Sân khấu lùi xa vào

Phai dần hư ảnh, cánh màn buông

Khói đâu mờ tím căn buồng

Thời gian ai đốt trên luồng thần giao?

Cố đô lửa ấy gan nào?

Sài đô son sắt như bào như nung

Một phiến u hoài

Cắt vào thê lương

Mỗi đêm rằm chuốt thành gương sáng ngời.

Mặc ai gió lặng mây lười

ta gửi cho người tròn trăng.

Bốn năm qua rồi đó chăng?

Nàng soi vẫn thấy đêm vằng vặc xưa.

Mắt xanh in bóng thuyền mơ

Tóc hoa vàng đọng vần thơ gieo vàng.

Trăng mười lăm gửi đều sang

Tuổi mười lăm cũng mê nàng không đi.

Biển Đông con nước dậy thì

Lại tròn thêm một chu kỳ tối nay.

Chim thần, hãy ngậm gương bay!

Và sao Bắc đẩu, chuyền tay về Đoài!

Theo gương hồn bướm lạc loài;

Hoa soi bóng, gợn u hoài đến đâu!

Còn đâu vọng các

Ôi chùa Phật Ngọc mái long lanh,

Đất Phật từng gieo hạt ngọc lành!

Du tử dâng hồn lên Vọng Các

Gương soi chẳng chút úa màu xanh.

Đê mê hài hán bước triều thiên

Nhạc nữ, hoa thần, hay giáng tiên?

Cong vút bàn tay ai mở nhịp:

Cánh Thơ, giàn Nhạc, đêm Hoa viên.

Thi sĩ từ đâu tới chốn này?

Tiếng ai vừa cất phới hương say.

Từ đâu? anh cũng không còn nhớ

Em ạ, chim trời mỏi cánh bay.

Nửa hé vành môi nửa ngập ngừng

Nàng xoay nhịp bước, ngả vòng lưng.

Hỡi ơi đã ngấm men hồ hải

Vào tận vùng cung điện kín bưng!

Xiêm áo tần phi giợn ngọc ngà

Lửa thiêu cuồng vọng khắp làn da…

Phút giây nghe trĩu bên lồng ngực

Tiếng thở dài buông, rũ cánh hoa.

Nàng gượng cười, trăng tắt đã lâu,

U cung đòi lại đoá Lan sầu.

Mái đền con vút tay ai đó?

Ngà ngọc xin đừng hoen lệ châu!

Xứ Thái mây chìm khoá bến mơ

Vàng son thăm thẳm bụi tung mờ.

Còn hương vương giả thơm giàn nhạc

Hay cũng tàn theo đêm Hội Thơ?

Giây phút ngỡ ngàng

Làm sao tôi nhận ra cô bé ngồi kia!

Chiếc én đình Vương Tạ

Giữa Sài Gòn Sáu Tư

nắng phai mùa đố lá

Hoàng hôn dài lê thê…

Lời giới thiệu dài hơn cả hoàng hôn:

“người mới xa về…”

Tôi sững sờ, gượng cười…

Hết thẩy đều xa lạ

Buổi họp nào đây? Có phải đường lên

Sacré-Coeur hoa vàng tượng đá?

Người về!…

tôi nhắc lại tên

Dư âm đầy mạch máu vang rền!

Thế ra đây là Huyền… tôi quen

Trong lòng một chuyến đi

Mở mặt đô kỳ ánh sáng Paris?

Trong một chuyến đi

Mà sông Seine cùng tháp Eiffel

Mỗi xế trăng thu còn nhắc nhở thầm thì

Sao có chuyện hoang đường thế được?

Nước da thuỳ mị kia…

Gò má bình yên này…

Và mái tóc… Ôi tội tình cho mây!

Là Huyền ư? Huyền của “Lang thang”?

… Lạ nhỉ!

Càng phi lý nữa là…

Nhất là…

Chiếc áo lụa phấn hồng ngoan, hiền, thướt tha

Hỡi áo đẹp “cô dâu bé bỏng”

Ngươi thẹn thùng chăng nếp hải hà?

Ôi, một tảng màu từ đâu lạc lõng

Về bức tranh đằm duyên Bích Câu?

Bức tranh tôi đã thuộc lòng

Đến từng sắc điệu

Từng gợn bất ngờ trên nét thẳng đường cong!

Hay là… một trong muôn nghìn vũ trụ song song

Với trần gian này

từ lâu sương mờ khói loãng

Đột nhiên vừa đây

cắt lầm vào một khoảng?

Trời ơi bức hoạ sơ nguyên!

Đâu chiều-ánh-sáng đêm hoa nguyền?

Tôi bước lên…

như người máy…

bước lên…

Đồng thời giọng “cô bé ngồi kia”

– người mới xa về –

cũng trầm trầm rung lên

Tôi nín thở

chiếc đồng hồ đeo tay cuồng loạn đập

Kìa: những con đường, dọc, ngang

Từ môi nàng vút ra, thẳng tắp!

Chúng giao nhau, kề nhau,

lìa xa, rồi lại gặp…

Đây rồi, Huyền của “Lang thang”!

Ngược xuôi bờ đá chân cầu Neuf

Trăng vỡ đầu sông… hẳn nhớ Hoàng?

Đâu đó nước dâng…

tôi , hụt bước

Vũ trụ quanh tôi bỗng thu hồi kích thước

Cả ba chiều tái lập

à, đây phòng họp…

người quen!…

Nửa chớp mắt ngờ cung đàn lỗi nhịp

Bài thơ sai niêm

Nhưng ai đã giùm tôi xoá phăng?

Vết thương mở ra

– may thay –

vừa đóng kịp

Tôi cười…

không gượng nữa!

… tiến lên

Bàn tay siết chặt vọng tên: Huyền!

Công chúa mười lăm

Công Chúa Mười Lăm, nàng ở đâu?

Tìm nàng, thôi đã nát Âu châu

Ba Lê, Nhã Điển hay La Mã

Đâu cũng rêu in lệnh Miễn Chầu

Sân chầu lẻ cặp, những vần thơ

Giạt tới Sông Xanh lạnh ngắt bờ

Nét vẽ bay lên sườn Núi Trắng

Đâu rừng Thi Hoạ thuở ban sơ?

Ta mỏi đi hoang chín kiếp dài

Áo thêu rồng phượng rách chông gai

Nhớ năm xưa đến khu Rừng Cấm

Lục địa già nua bỗng đẹp trai

Kiếp thứ mười nên bước đã chồn

Ta gieo mình xuống thảm hoàng hôn

Ngủ chung nàng Công Chúa

Mơ tuổi Mười Lăm biếc lại hồn

Nàng say sưa ngủ dưới trời sao

Chợt gọi tên ta giọng ngọt ngào:

“Anh nhích gần coi em vẽ bóng

Cho Thơ là một với Chiêm bao!”

Đê mê nhịp thở phút huyền ngưng

Đôi lứa chìm sâu đáy Tượng trưng

Ta nhủ: “Kìa em! Thơ mở lối

Còn sâu hơn cả trái tim Rừng!”

Đêm cũng đêm sâu nhịp với Tình

Nhưng đêm nào chẳng có bình minh

Ta hôn mười ngón tay vừa nở

Rồi bước đi hoang lại một mình

Tưởng đâu Rừng Cấm mãi thâm u

Nàng chẳng bao giờ mở sóng thu

Vì chẳng bao giờ ta cất tiếng

Gọi cho nàng tỉnh giấc ôn nhu

Năm năm trở bước một lần thôi

Hoàng-tử-không-nhà lại có ngôi

Giấc ngủ bên nàng, đêm tái tạo

Thơ ngâm truyền lửa đoá hoa môi

Ai hay một sớm tự non Sầu

Ngập gió bay ra lệnh Miễn Chầu

Cánh quạ nối hàng, đen khủng khiếp:

Tin nàng Công Chúa bỏ rừng sâu

Hôm trước, loài kim hiện ngọc ngà

Hoá trang làm một chiếc thiên nga

Xé mây Bạch Lĩnh… Ôi, Người Đẹp

Trút lại tàn y: Lục-địa-già!

Biển Bắc trời Âu hết đẹp trai

Nhoà tranh Siêu thực bóng trang đài

Thơ Trừu tượng cũng nhoà linh giác

Hồn chẳng đong đầy cặp mắt nai

Ngơ ngác rừng xưa đá chập chừng

Nơi nào Cửa Khuyết hỡi Mê cung?

Nàng đi mang cả hồn Thi Hoạ

Trời biển nằm trơ mấy mảnh khung

Ta biết nàng đi chẳng một về

Tìm ai Nhã Điển với Ba Lê?

Mấy phen La Mã ghì vân thạch

Tượng ngủ không bay gợn tóc thề?

Hỡi ơi, Công Chúa vượt trùng dương

Đất mới hoa dâng khắp ngả đường!

Sáng rực nơi nào đôi mắt biếc

Là nơi ấy mở một triều Vương

Hoà Lan Đan Mạch nắng vàng thu

Đôi bạn tình xưa phút mộng du

Hài gấm chỉ còn ta nhận dấu

Chừ, xuân ngăn ngắt tím sa mù

Ngẩng nhìn: Sông Bạc chẳng mưa tuôn

Châu Á khuya nay đọng khối buồn

Thăm thẳm mấy phương lòng rạn vỡ

Sao trời nhân lệ một thành muôn

Hoảng hốt ta ôm chặt bóng kiều

Đầy tay sương khói nặng bao nhiêu?

Phải chăng, kìa góc rừng Thi Hoạ

Vẳng tiếng chim xanh gọi Thiết Triều!

Hai mươi mốt tuổi nét xuân đằm

Nàng bỏ trời Âu tuyệt bóng tăm

Trải đúng hai mùa sen Tịnh Đế

Hồi loan, Công Chúa lại Mười Lăm?

Vào giấc cô miên, nàng hãy nghe:

Còn đây nửa vạt áo rồng che

Ta lên đường gấp cùng tia nắng

Cho kịp dâng nàng một xác ve

Nàng ôi, Nàng ôi, Ta mơ chăng?

Biển Đông biển Tây đều biển băng

Thôi rồi..! Ta không còn dám nghĩ

Tiếng ấy chim trời hay cá săng

Nhưng từ tăm cá bóng chim mờ

tung hoành nát gối mơ

Hoàng tử phiêu bồng thân nhẹ bấc

Vào săng càng thấy chỉ là Thơ

Một gửi xương da vách huyệt mềm

Thịt hao mòn, có Đất cho thêm

Cả thân, tâm, lại đầy phong độ

Ta sẽ hồi sinh đúng nửa đêm

Kiếp thứ mười hay mười một ư?

Cần chi! Rồng phượng áo chưa hư!

Sông Xanh núi Trắng rừng Thi Hoạ

Ta đến phen này kết thảo lư

Và ta nằm xuống thảm bình minh

Ngủ giấc sâu hơn biển Thái Bình

Công Chúa Mười Lăm về cạnh đó

Thay ngôi Chủ Khách… lại càng xinh

Nửa giấc nàng say hé cặp môi:

“Nhớ nhau hẳn cũng Thơ xong rồi!

Trước kia vẽ bóng, hình quên vẽ

Hơi tiếng đều quên… hoá lạc đôi

Tiếng trời hơi đất vẹn trường canh

Nay đã về, qua nhịp thở anh

Tóc bạch kim này, em chỉ đợi

Gieo hương cho mộng ngát duyên lành”

Ta uống từng âm hưởng dị kỳ

Nhưng lòng nghe gợn sóng hồ nghi:

“Em ơi! Rừng Cấm vui đoàn tụ

Sao chẳng hề vang khúc hoạ mi?”

Ngọc vỡ, san hô trút suối cười:

“Anh lầm! Đây sắc nắng hồng tươi

Quê hương anh chứ!… Và, em biết

Anh vẫn là anh kiếp thứ mười”

Lầm Sinh với Tử, Á thành Âu?…

Mới rõ tình Thơ ý Vẽ sâu

Hơn cả trái tim rừng Biểu tượng

Bên kia thế giới nghĩa gì đâu!

Công Chúa Mười Lăm chẳng bỏ ngôi

Ra đi là để tới đây thôi?

Cùng ta xum họp muôn ngàn kiếp

Chỗ hết Thời gian, đích phản hồi?

Ta ngập ngừng toan hỏi lại nàng

Ngây thơ đã tiếp suối cười vang

Hồi thanh có hoạ mi chen khúc

Và cả trời xưa cặp Phượng hoàng

Câu hỏi lưng chừng, lớp sóng Yêu

Xô nghiêng về tận bến Lam kiều

Nhạc đâu huyền thoại mưa vàng đổ?

Lệnh Miễn Chầu hay lệnh Thiết Triều?

Nàng uốn mình tơ dưới áo lông:

“Sông Xanh nào có khác sông Hồng!

Núi Đen núi Trắng nguyên là một

Kiếp thứ mười sao chưa cảm thông?”

Cảm Thông? Hai chữ nhớ thương đầy

Thi Hoạ duyên nào gốc ở đây?…

Ta vội mở trang Tình Sử cũ

Ôi, màu vẽ Tuyết, ý thơ Mây!

Tình Sử ai ghi? Chuyện xứ nào?

Mộng vàng đôi lứa sẽ ra sao?

Tay nâng trang sách, ta nhìn xuống

Nàng chợt như tia nắng rụng vào

Thể nhập rồi, trang sách trắng ngà

Ôi, nàng!… Sắc giấy hiện màu da

Đường cong tuyệt bút dần thu nhỏ

Nằm gọn trong muôn nét kỷ hà

Chẳng chút hồ nghi, ta xé đôi

Trang minh hoạ ấy để về ngôi…

Vì Thơ đến lúc nguyên hình Mộng

Uy lực Không gian đã hết rồi

Nét vẽ cuồng dâng tóc bạch kim

Giòng thơ đập loạn tiếng con tim

Nàng ôi, Tình một phương không đáy

Ta phải làm ra đáy để tìm…

Quên hết ngôn từ, chữ với câu

Vần phai theo bóng, nét theo màu

Dư âm Thi Hoạ riêng còn chút:

Công Chúa Mười Lăm, nàng ở đâu?

Bảng vàng hoa tím

Hà Nội xưa đưa nàng đi thi

Có chàng thư sinh tình rất si

Cài hoa lên tóc còn buông xoã

Chàng nhủ người yêu: Chớ sợ gì!

Hoa này, anh đã mất nhiều công

Chọn ở Hàng Bài, em biết không?

Đề khó đến đâu hoa cũng thuộc

Rắc hoa đầy giấy góp là xong!…

Nàng vui như Tết, vào sân trường

Hi vọng bay theo lòng ngát hương

Chàng đợi nàng trong rừng Bách thảo

Như trong huyền thoại của Đông phương

Đưa nhau ríu rít đón nhau về

Ngày lại ngày… cho tình càng mê

Bài Sử Địa hay bài Vạn Vật

Cũng đều tươi nét hoa “Pensée”!

Đường lên Hàng Quạt gió say reo

Cửa Bắc giờ đây bảng sắp treo

Dựa sát vai chàng, hơi thở gấp

Ôi, nàng cảm động biết bao nhiêu!

Người đi xem bảng mới lơ thơ

Nắng sớm đùa trên cỏ nhởn nhơ

Chàng dỗ dành: Em đừng nghĩ quẩn

Yêu nhau, thi có trượt bao giờ!

Kia rồi: Hương phấn đã truyền tin!

Đôi lứa mừng, quên cả giữ gìn

Tay khoác tay nhau làm cánh bướm

Song song, lìa sóng cỏ, bay lên

Chợt nghe thiên hạ bảo thầm nhau:

Người đẹp Hàng Gai lại đỗ đầu!

Chàng ghé bên tai nàng, giễu cợt:

Áo hồng như thế áo cô dâu!

Nàng xem hoa nở đúng tên nàng

Rồi : Thôi, kệ bảng vàng!

Anh hãy cắt bài thơ áo tím

Cho em mặc nhé! Rất thời trang!

Gấm hoa

Trời Cố đô cao vút

Tuổi mười lăm hai mươi

Em là gái Hàng Cân Hàng Bút

Thăng bằng muôn nét thắm tươi

Anh là gã thư sinh Rừng Bách thảo

Giữa cỏ cây muông thú gọi tên người

Tiếng bay xuống tận phố phường đông đảo

Chen cánh hoa xoan hoa gạo

Rèm tơ ý nguyệt đầy vơi

Cân nào không rung chuyển

Bút nào không tơi bời

Chim xanh qua lại muôn ngàn chuyến

Bao nhiêu là Anh Ơi, Em Ơi…!

Gặp nhau lời vẫn nghẹn lời

Đón đưa buổi học xa vời bước chân

Hồ Tây Bách Thảo nức hương lân

Hàng Bút Hồ Gươm cũng rất gần

Anh có mơ hoa Em mộng gấm

Đôi hồ soi đã tỏ mười phân

Lệ tương tư lại bao lần

Cả hai cùng gửi vào thân phận hồ

Dịu hiền gương mặt Cố đô

Thoắt thôi gợn sóng điên rồ nhớ thương

Trăng nhà ai tròn khuyết

Thời cơ gió nhiễu nhương

Hà Nội thắt vòng đai tuế nguyệt

Em nghe sầu rối tơ vương

Trời Nam Định Thái Bình rung sấm sét

Anh lang thang lòng đứt cỏ

Sừng sững dựng bức thành mây lửa dệt

Xa cách hơn bao giờ hết

Non Nùng cấm địa một phương

Vuốt đâu xuyên chiến luỹ

Cánh đâu vượt sa trường

Tìm nhau trong khói men cuồng tuý

Nửa giấc mành Tương loạn sóng Tương

Quê Tình hoang đảo mờ sương

Chiêm bao càng khổ chiếu giường phong ba

Hồ Kiếm Hồ Tây vẫn đậm đà

Quanh hồ đâu chẳng ấm hơi ca

Riêng cầu Thê Húc son thêm lợt

Đê Cổ Ngư thêm lạnh tiếng gà

Em giai nhân dẫu không già

Anh thi nhân dẫu không nhà càng thơ

Nhưng thương cho mộng cùng mơ

Gấm hoa đến thế ai ngờ nổi trôi

Bến xưa vừa trở bước

Sông núi đã chia rồi

Em ở lại sầu gương tủi lược

Bồ hòn kết đắng hoa môi

Anh ra đi, cánh phiêu hồng trốn tuyết

Hay cánh thiên nga trốn vạc dầu sôi?

Cũng có khác gì đâu! Trăng vẫn khuyết

Đời vẫn gần thêm cửa huyệt

Men chiều khói sớm đơn côi

Nắng nào không xao xuyến

Mưa nào không bồi hồi?

Tiếng kêu ném ngược đường kinh tuyến

Chỉ thấy vòng quanh trở lại thôi

Biết chăng? Còn khúc “Gọi đôi”

Còn chìm Phượng ấy dành ngôi cho Hoàng?

Trái Đất rồi hôm nào vỡ toang

Giữa muôn tia tím ánh hồng loang

Thịt xương tro bụi không phân biệt

Anh sẽ dìu em mắt mở choàng

Địa Cầu quá nửa đi hoang

Còn đây một mảnh sáng choang nụ cười

Mơ hoa mộng gấm bừng tươi

Một hành-tinh-mới, hai người-yêu-xưa

Trên đây là những bài thơ Vũ Hoàng Chương viết trong tập thơ Đời vắng em rồi say với ai. Đây là một tập thơ hay và đặc sắc mà chúng tôi đã chọn lọc và muốn chia sẻ cùng với bạn. Thông qua tập thơ này bạn sẽ hiểu thêm về phong cách sáng tác của nhà thơ cũng như những cảm xúc suy tư mà thơ Vũ Hoàng Chương muốn chuyển tải. Đừng quên đón đọc những phần tiếp theo bạn nhé!

Theo Thuvientho.com


Lyrics || Một Mình || Hồng Nhung || Sáng tác: Thanh Tùng


\

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống
Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống
Xem thêm :  Bài thơ yêu mẹ [mẹ đi làm từ sáng sớm…]

Related Articles

Back to top button