Kỹ Năng Sống

Thơ về dòng sông hay ❤️️ tuyển tập những bài thơ đặc sắc

nhung-bai-tho-hay-ve-dong-song-con-song-que-huong-1.png


Dòng sông trong ký ức của nhiều người là nơi gắn liền với những kỷ niệm vui buồn, và đôi khi chỉ cần nhìn dòng sông là bao nhiêu nỗi buồn chợt tan biến vì nhờ làn gió mát rượi thổi bay đi… Trong ký ức của mỗi người chúng ta thì dòng sông đã để lại những hồi ức gì? Trong tim ai cũng có một dòng sông quê nhà… Tự thuở nào dòng sông êm ả, hiền hòa đã tạo nên biết bao kỷ niệm của tuổi thơ trong trẻo, dạt dào bao tâm hồn của những người được sinh ra và lớn lên ở miền quê. Và bài viết này vforum sẽ đề cập đến vấn đề liên quan đến dòng sông đó là Những bài thơ hay về dòng sông, con sông quê hương? Sau đây hãy cùng vforum tìm hiểu nhé.

Những bài thơ hay về dòng sông, con sông quê hương

Thơ hay về con sông 1: Nhớ con sông quê hương

Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Toả nắng xuống lòng sông lấp loáng
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu

Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non bơi lội trên sông
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông
Hình ảnh cô em đôi má ửng hồng…

Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng “miền Nam”
Tôi nhớ không nguôi ánh sáng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết…
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy, lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi! lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không gành thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương

Ngay từ đầu bài thơ, tác giả đã giới thiệu với người đọc về con sông xanh biếc nơi quê mình. Con sông ấy đã gắn liền với ký ức tuổi thơ của tác giả. Dòng sông xanh biếc, với “nước gương trong” đang soi tóc những “hàng tre”.

Thơ về dòng sông 2: Con sông quê hương

Anh đi khắp mọi nẻo đường
Bao ngày tháng, bao nhớ thương quê nhà
Anh đi vạn dặm đường xa
Nhớ sông núi, nhớ ngôi nhà mến thương.

Anh đi nhớ mãi dòng sông
Long lanh một giải nước trong hiền hòa
Nhớ nhiều những lúc đôi ta
Bên bờ sông nhỏ chiều tà dần buông.

Nhớ khi thoáng một cánh buồm
Trên sông như cánh bướm vương sắc hồng
Nhớ nhiều những khóm tre cong
Trên triền đê nhỏ như mong ai về.

Nhớ nàng thục nữ chân quê
Rửa chân bên bến tóc thề xõa buông
Nhớ sao tiếng hát véo von
Trên sông pha tiếng cười ròn quê ta.

Anh đi xa, nhớ quê nhà
Nhớ dòng sông nhỏ hiền hòa êm trôi.

Bài thơ là một khung cảnh thật nên thơ, hữu tình. Chính nghệ thuật nhân hóa “cánh bướm vương sắc hồng” làm cho dòng sông bỗng đẹp hơn, sinh động hẳn lên. Và tâm hồn nhà thơ như là “buổi trưa hè” tỏa ánh nắng chói chang nhất của mình để tô đẹp cho dòng sông.

nhung-bai-tho-hay-ve-dong-song-con-song-que-huong-2.png

Anh đi khắp mọi nẻo đườngBao ngày tháng, bao nhớ thương quê nhàAnh đi vạn dặm đường xaNhớ sông núi, nhớ ngôi nhà mến thương.Anh đi nhớ mãi dòng sôngLong lanh một giải nước trong hiền hòaNhớ nhiều những lúc đôi taBên bờ sông nhỏ chiều tà dần buông.Nhớ khi thoáng một cánh buồmTrên sông như cánh bướm vương sắc hồngNhớ nhiều những khóm tre congTrên triền đê nhỏ như mong ai về.Nhớ nàng thục nữ chân quêRửa chân bên bến tóc thề xõa buôngNhớ sao tiếng hát véo vonTrên sông pha tiếng cười ròn quê ta.Anh đi xa, nhớ quê nhàNhớ dòng sông nhỏ hiền hòa êm trôi.Bài thơ là một khung cảnh thật nên thơ, hữu tình. Chính nghệ thuật nhân hóa “cánh bướm vương sắc hồng” làm cho dòng sông bỗng đẹp hơn, sinh động hẳn lên. Và tâm hồn nhà thơ như là “buổi trưa hè” tỏa ánh nắng chói chang nhất của mình để tô đẹp cho dòng sông.

Thơ hay về sông 3: Đêm trò chuyện với sông Đà

Đêm sông Đà là lạ gió vùng cao
Mây cũng lạ, chỉ vầng trăng quen biết
Bóng tối thì thào chưa dứt lời tiễn biệt
Với hoàng hôn trên sóng nước trôi êm…

Tiếc mãi đến giờ hết tuổi hoa niên
Tôi mới đến với dòng sông cô tích
Sông từng trải lượn lờ trên trang sách
Giữa dòng thơ quanh núi Tản bao đời…

Hãy thề lòng lượng thứ, Sông Đà ơi!
Xin được sống cùng sông giữa niềm vui trăn trở
Hạnh phúc lớn như bào thai sinh nở
Sông chuyển mình rồi đề hóa bao la!…

Một tiếng gì âm vang rất xa
Nghe sâu thẳm tự lòng sông dội tới
Tiếng luộc dõi lo toan mong đợi
Tiếng con người đang trút vợi niềm đau…

Có phải tiếng em, cô gái da nâu
Vết chai mới cộm bàn tay không nghỉ
Hẳn lên vết chai xưa ngày chồng Mỹ
Em thông đường… mở lối mới cho sông!…

Anh lính Trường Sơn có phải tiếng anh không?
Vầng sáng nào xưa giục lòng anh hồi hả
Xưa chiến trường, nay công trường chở đá
Chưa kịp về xây gian bếp mới quê mình!

Đêm lại dần gợi nhớ thuở xa xanh
Lòng ta cạn, sông cứ là thăm thẳm
Khoảng cách đôi ta là văng trăng ướt thẫm
Có hay đâu sông đó cũng Ngân Hà!

Vụt ngẩng đầu, lấp lánh sao sa
Ta đặt trái tim giữa dòng nước chảy
Dòng máu – dòng sông chảy qua tim ấy
Sẽ bừng lên muôn nẻo sóng lung linh…

Một tiếng gà vang xóm núi
Bình minh !

Qua cái nhìn của tác giả, sóng Đà lắm bệnh lắm chứng, chốc dịu dàng đấy, rồi chôc slaij bẳn tính và gắt gỏng thác lũ ngay đấy. Có thể nói phải thật tinh tế và khéo léo mới có thể nhận ra sự chuyển đổi của sông đà như vậy.

Bài thơ về dòng sông 4: Đi thuyền trên sông Đà buổi chiều

Trên mặt Đà giang dưới bóng chiều
Trông qua Non Nước cảnh đìu hiu
Trời giăng hắc ám luồng mây kéo
Chuông giục hoàng hôn tiếng sóng reo
Theo nước vởn vơ tăm cá lội
Gọi bầy inh ỏi giọng chim kêu
Thuyền ai thơ thẩn dòng sông đó?
Tìm bến cùng ta gấp mái chèo!

Bài thơ là hình ảnh “đi thuyền trên sông Đà buổi chiều” Sông đà hiện lên là một dòng sông rất đẹp và hữu tình. Vẻ đẹp nên thơ ấy đã tạo cảm hứng cho tác giả viết ra được một bài thơ hay, để đời với những vần thơ mộc mạc, giản dị.

nhung-bai-tho-hay-ve-dong-song-con-song-que-huong-4.png

Trên mặt Đà giang dưới bóng chiềuTrông qua Non Nước cảnh đìu hiuTrời giăng hắc ám luồng mây kéoChuông giục hoàng hôn tiếng sóng reoTheo nước vởn vơ tăm cá lộiGọi bầy inh ỏi giọng chim kêuThuyền ai thơ thẩn dòng sông đó?Tìm bến cùng ta gấp mái chèo!Bài thơ là hình ảnh “đi thuyền trên sông Đà buổi chiều” Sông đà hiện lên là một dòng sông rất đẹp và hữu tình. Vẻ đẹp nên thơ ấy đã tạo cảm hứng cho tác giả viết ra được một bài thơ hay, để đời với những vần thơ mộc mạc, giản dị.

Thơ hay về con sông 5: Bên sông Lam nghĩ về Nguyễn Du

Không biết đường cong sông Tiền Đường có giống đường cong sông Lam
Mà ngọn sóng ở đây cứ cồn lên nỗi tang điền thương hải?
Ơi cánh chim bằng ba chìm bảy nổi!
Ba trăm năm là mấy đời người?

Chỉ biết ở đây sông Lam cũng bên lở bên bồi
Cũng bụi đỏ, cát vàng phơi bảng lảng
Làn thu thuỷ vẫn dành cho buổi chiều ngọt sáng
Nét xuân sơn còn in đậm mây trời

Đâu phải ở đây là tất cả cuộc đời
Nhưng cốt lõi cuộc đời, nơi đây, từng đọng lại
Cảnh sắc này và tâm trạng ấy
Từng trang đời, vằng vặc truyện Kiều soi…

Đến với Tiên Điền, tôi biết Nguyễn Du vui
Trong nét núi đường sông chiều gặp gỡ
Sông Lam dẫu bên bồi bên lở
Trang thơ nay thôi bớt lở bồi

Nét xuân sơn là nét rất tươi
Làn thu thuỷ vẫn trôi
một dòng ngọt sáng
Mộ người ngủ trong màu xanh tháng tám
Như một lời vĩnh cửu mãi sinh sôi

Vò mộ Nguyễn Du ở làng Tiên Điền đặt gần bờ sông Lam.Do vậy mà khi đi dạo bên sông Lam tác giả lại nhớ lại đại thi hào Nguyễn Du. Hai câu thơ “Đến với Tiên Điền, tôi biết Nguyễn Du vui, Trong nét núi đường sông chiều gặp gỡ” đã cho thấy được hình ảnh của những nhà thơ với nhiều nét tương đồng chung.

Thơ về dòng sông 6: Đối diện với sông Lam

Bảy năm đi bạt gió quê
Tiếng gà tuổi thơ vẫn âm thầm nhảy ổ
Xanh trong giữa đất trời bỡ ngỡ
Ta vỡ òa khi đối diện với sông Lam

Ta vỡ òa giữa làn nước bao dung
Cả khóc cười cũng về đây gột rửa
Ta nghe trong thẳm sâu tiếng xạc xào của lúa
Tiếng xốp tơi những ruộng sắn hàng khoai

Ơi sông Lam theo ta suốt cuộc đời
Cái rám mật của đất đồng bờ bãi
Cái nồng nàn hơi thở những phù sa
Xóa sao được nét cười tươi bến bãi

Áng cỏ xanh thì thào trỗi dậy
Cái mõm nghé non tơ vục mặt xuống tươi nồng
Bờ bãi đãi đầy hơn sau những ngày lụt lội
Nước lại hiền hòa lấp lánh mặt sông

Xem thêm :  Phim chạm tay vào nỗi nhớ vietsub + thuyết minh

Ơi sông Lam máu chảy tươi hồng
Trong huyết quản của đời tươi sức trẻ
Ta đã mang theo những nhọc nhằn quê mẹ
Cả những mặn mòi từ khúc hát trên sông

Ơi sông Lam của những ruộng những đồng
Trong lủi thủi sương chiều in dáng mẹ
Cánh cò lặn lội bờ sông
Ta chưa biết tình thương nào hơn thế!

Ta vỡ òa khi đối mặt với sông Lam

Bài thơ với âm điệu nhẹ nhàng tha thiết, giọng thơ ngân vang kéo dài như diễn tả một tình cảm lai láng tràn đầy không bao giờ dứt. Ngôn ngữ giản dị, giàu hình ảnh, giàu cảm xúc, Tác giả đã trang trải lòng mình đối với dòng sông quê hương.

nhung-bai-tho-hay-ve-dong-song-con-song-que-huong-3.png

Bảy năm đi bạt gió quêTiếng gà tuổi thơ vẫn âm thầm nhảy ổXanh trong giữa đất trời bỡ ngỡTa vỡ òa khi đối diện với sông LamTa vỡ òa giữa làn nước bao dungCả khóc cười cũng về đây gột rửaTa nghe trong thẳm sâu tiếng xạc xào của lúaTiếng xốp tơi những ruộng sắn hàng khoaiƠi sông Lam theo ta suốt cuộc đờiCái rám mật của đất đồng bờ bãiCái nồng nàn hơi thở những phù saXóa sao được nét cười tươi bến bãiÁng cỏ xanh thì thào trỗi dậyCái mõm nghé non tơ vục mặt xuống tươi nồngBờ bãi đãi đầy hơn sau những ngày lụt lộiNước lại hiền hòa lấp lánh mặt sôngƠi sông Lam máu chảy tươi hồngTrong huyết quản của đời tươi sức trẻTa đã mang theo những nhọc nhằn quê mẹCả những mặn mòi từ khúc hát trên sôngƠi sông Lam của những ruộng những đồngTrong lủi thủi sương chiều in dáng mẹCánh cò lặn lội bờ sôngTa chưa biết tình thương nào hơn thế!Ta vỡ òa khi đối mặt với sông LamBài thơ với âm điệu nhẹ nhàng tha thiết, giọng thơ ngân vang kéo dài như diễn tả một tình cảm lai láng tràn đầy không bao giờ dứt. Ngôn ngữ giản dị, giàu hình ảnh, giàu cảm xúc, Tác giả đã trang trải lòng mình đối với dòng sông quê hương.

Bài thơ về dòng sông quê 7: Hoàng hôn sông Lam

Lửa ở đâu nhiều thế
trong mắt em?
Máu ở đâu nhiều thế
đỏ một vùng sông

Đôi mắt em u buồn
Mặt trời cho lửa
Một vùng sông không biết tên
Cũng níu lòng ta nhớ
Mặt trời gần gũi thế
Mà trời xa vô cùng

Em đi về nơi em, sông về biển mặn
Tôi lại một mình, một mình nẻo vắng
tìm ánh trời qua kẽ lá vườn hoang

“Hoàng hôn trên sông Lam” là một bài thơ nói về hoàn cảnh nhà thơ đã có nhiều lần xa quê và có nhiều lần nhớ quê. Nhưng nỗi nhớ con sông quê lại mang cả nỗi nhớ miền quê cùng sự quyết tâm trở về. Nỗi nhớ trong sự chia cắt ấy nó sâu đậm làm sao !

Thơ về dòng sông 8. Về bên sông Lam

Em về chiều ấy mưa bay
Gió thao thiết nhớ dáng gầy cuối đông
Lòng anh bóng nắng ngược dòng
Sông Lam nhè nhẹ sóng buông thẫn thờ.

Vọng đâu đây tiếng gọi đò
Anh về se sắt cánh cò bay ngang
Đành thương lời hẹn nhỡ nhàng
Sương thoang thoảng mắc mênh mang vào chiều.

Đây là một bài thơ đặc sắc của tác giả. Đọc bài thơ ta không khỏi bồi hồi xúc động nhớ về một thời đã qua. Tác giả đã biến ước mơ thành hiện thực, đọc bài thơ ta cũng không khỏi xao xuyến trong lòng. Ta như muốn cùng tác giả hòa vào từng lời thơ để được sống lại những ký ức tuổi thơ bên dòng sông quê hương yêu dấu.

Thơ về dòng sông 9. Viết cho sông Lam

Một ngày về
Vục mặt vào sông Lam
Tuổi thơ nằng nặng chảy
Hạt phù sa nghèo nàn khét cháy
Yêu thương neo lại những con đò.

Một ngày về
Vục mặt vào bình yên
Con sông chìm trong triền miên cõi nhớ
Con đò neo lại một thời xa…

Một ngày về
Vốc lại tuổi thơ
Tìm dáng mẹ gầy giữa phù sa chìm nổi
Con cò lặn lội bờ sông.

Vốc lại cả những rạc gầy mơ ước
Cả tiếng hát bên sông nghe đến mặn mòi.

Cho bình yên trôi
Bình yên trôi…

Đúng với tựa đề, đây là bài thơ tác giả “viết cho sông Lam”. Nội dụng bài thơ miêu tả về một ngày về lại sông Lam, dòng sông của quê hương, dòng sông của tuổi thơ. Rõ ràng ta có thể cảm nhận được sự bình yên của sông Lam từ những vần thơ mà tác giả mang lại.

Bài thơ về dòng sông 10: Đêm sông Cầu

Anh qua sông Hồng, sông Đuống
Mùa mưa bọt nước đỏ ngầu
Không biết ở nơi em ở
Êm êm một khúc sông Cầu

Tiếng một con tôm búng nước
Vó bè ai cất sau lưng
Sao giời lọt qua mắt lưới
Rơi đầy xuống cả mặt sông

Con sông của người quan họ
Suốt đời nước chảy lơ thơ
Em ơi! Em là cô gái
Từ lâu anh đợi anh chờ

Em là cô Tấm thảo hiền
Đến giữa đời anh trẩy hội
Tình đã trao nhau êm đềm
Mà vẫn mắt nhìn bối rối

Sông Cầu khi đầy khi vơi
Chảy ngang qua câu quan họ
Ướt đầm vạt áo bao người
Vạt thương ướt cùng vạt nhớ

Em nói nhẹ như hơi thở
Anh nghe để nhớ suốt đời:
Giữ tình yêu như giữ lửa,
Đừng quên, đừng tàn, đừng nguôi!

Tình yêu có từ phương em
Đi qua tháng năm chờ đợi
Tình yêu cũng từ phương anh
Lửa rừng bồn chồn góc núi

Tình yêu có từ hai ta
Chẳng đủ gần mà giận dỗi
Nhà xa, mặt trận càng xa
Gặp nhau lần nào cũng vội

Ngày mai chắc là nhiều nắng
Nên sao giăng khắp trên đầu
Ngày mai trấn miền ải Bắc
Tựa lưng vào đêm sông Cầu.

Trong tim ai cũng có một dòng sông quê nhà… Tự thuở nào dòng sông êm ả, hiền hòa đã tạo nên biết bao kỷ niệm của tuổi thơ trong trẻo, dạt dào bao tâm hồn của những người được sinh ra và lớn lên ở miền quê. Và với tác giả thì sông Cầu là dòng sông gắn liền với rất nhiều kỷ niệm với người yêu cũ.

Bài thơ về dòng sống số 11: Lãng mạn sông Cầu

Tôi chưa có mối tình nào ở đây
Cũng không có một ai mà chờ đợi
Sao sông Cầu vẫn lay hồn tôi mãi
Chưa kịp về lòng đã nhớ thương

Suốt sông Cầu bạt ngàn dừa xanh
Muối trắng xoá dạt dào cơn gió mặn
Lãng mạn chưa qua những ngày lửa trận
Vẫn dừa xanh. Vẫn muối trắng. Nao lòng

Sẽ qua nhiều thành phố với dòng sông
Lúc cay đắng lại nhớ về phố nhỏ
Dù không một mảnh tình riêng ở đó
Sông Cầu ơi, sông Cầu

Dòng sông Cầu đã tạo nên một thắng cảnh hết sức nên thơ. Giờ đây nhìn dòng sông chảy, kí ức trong tác giả lại lùa về. Dòng sông quê hương ,dòng sông của tuổi thơ, dòng sông ấp ủ tôi trong tình yêu thương, dòng sông đỏ màu phù sa, đỏ màu lúa chín, đỏ màu yêu thương.

Thơ về dòng sông 12: Lỗi hẹn sông Cầu

Ngồi nhớ sông Cầu mơ trẩy hội
Đến hẹn không về em trách đấy
Quê nhà thương quá hoá vô tâm

Tháng giêng hoa xoan rơi vụng dại
Em với sông Cầu xanh ở lại
Anh đi rét ngọt giữa tay cầm

Cỏ níu chân mùa sông thiếp ngủ
Em tiễn cái nhìn đau cả gió
Chiều chớp đầy anh …mắt lá răm

Lỗi hẹn sông Cầu xin khất vậy
Mưa bụi giăng mờ không thể thấy
Em ngồi sợ rét lấm vào trăng.

Đi qua bao nhiêu thăng trầm của lịch sử, dòng sông Cầu vẫn là nơi gắn bó thân thương với tất cảngười dân trong làng. Đó là nơi có dòng nước nhẫn nại mang phù sa về bồi đắp bãi bờ, giúp cho hai bên bờ bãi lúa nương dâu bốn mùa xanh ngắt. Và một lần nữa tác giả đã “lỗi hẹn sông Cầu”, bài thơ là nỗi niềm của tác giả gửi đến dòng sông quê hương.

Bài thơ về dòng sông số 13: Nhớ dòng sông Cầu quê hương

Quê tôi bên dòng sông
Nước chảy lơ thơ
Đã đi vào câu ca quan họ
Vào đời tôi tự thuở ấu thơ
Mẹ hát ru tôi rằng mạn thuyền ai ngồi tựa
Ngoài lái, người ngâm thơ
Vẳng trong, người ở đừng về.

Theo tiếng gọi non sông
Tôi xa quê từ mùa thu tháng 8
Kháng chiến trường kỳ vượt qua bao gian khó
Tôi đã hành quân qua bao miền đất nước
Qua bao dòng sông xuôi ngược
Nhưng chưa một lần trở lại bến sông quê
Nơi người mẹ già nắng mưa lầm lũi
Chiều chiều tựa cửa ngóng con về
Nơi ấy đôi mắt huyền lúng liếng
Hút hồn tôi tuổi dậy thì.

Quê của tác giả, nơi đã chứng kiến cả tuổi thơ của tác giả, có một dòng sông xanh mát. Liệu còn điều gì sung sướng hơn khi trên một miền quê xa xăm, hẻo lánh lại có một dòng sông chảy qua, dòng sông đã từng cho tác giả một tuổi thơ thật tuyệt vời. Những hình ảnh “mẹ già” vất vả lại hiện về trong ký ức của tác giả.

nhung-bai-tho-hay-ve-dong-song-con-song-que-huong-7.png

Quê tôi bên dòng sôngNước chảy lơ thơĐã đi vào câu ca quan họVào đời tôi tự thuở ấu thơMẹ hát ru tôi rằng mạn thuyền ai ngồi tựaNgoài lái, người ngâm thơVẳng trong, người ở đừng về.Theo tiếng gọi non sôngTôi xa quê từ mùa thu tháng 8Kháng chiến trường kỳ vượt qua bao gian khóTôi đã hành quân qua bao miền đất nướcQua bao dòng sông xuôi ngượcNhưng chưa một lần trở lại bến sông quêNơi người mẹ già nắng mưa lầm lũiChiều chiều tựa cửa ngóng con vềNơi ấy đôi mắt huyền lúng liếngHút hồn tôi tuổi dậy thì.Quê của tác giả, nơi đã chứng kiến cả tuổi thơ của tác giả, có một dòng sông xanh mát. Liệu còn điều gì sung sướng hơn khi trên một miền quê xa xăm, hẻo lánh lại có một dòng sông chảy qua, dòng sông đã từng cho tác giả một tuổi thơ thật tuyệt vời. Những hình ảnh “mẹ già” vất vả lại hiện về trong ký ức của tác giả.

Bài thơ về con sông 14. Sông Cầu

Có gì đâu? Gì đâu?
Mà hai mươi năm chẵn
Một trưa hè cháy nắng
Còn reo trong lòng sâu

Trưa sông Cầu
Bể một màu xanh thắm
Ruộng nghìn ô muối trắng
Biếc trời xanh ngang đầu

Xem thêm :  Soạn bài bố cục của văn bản ngữ văn 8 bố cục của văn bản lớp 8

Có gì đâu? Gì đâu?
Sông Cầu!
Thành phố nhỏ không một lần dừng lại
Dăm dãy phố con lèo tèo gạch ngói…
Không hương hoa và không tình ái
Có gì đâu? Gì đâu…

Một trưa bình thường mắt không ngó tới
Một đất bình thường xe ta qua mau
Trả thù ta
Bắt lòng ta nhớ mãi
Sông Cầu ơi, sông Cầu…

Ruộng nghìn ô muối trắng
Trời xanh xanh thăm thẳm
Bể xa xa một màu
Có gì đâu, miền Nam…
Có gì đâu, tuổi nhỏ…
Có gì đâu, gì đâu…

Tác yêu dòng sông quê hương tôi như yêu chính gia đình vậy, như chính tình yêu mà tôi dành cho nơi xóm làng quen thuộc. Cứ mỗi khi nhớ đến dòng sông ấy, kí ức về tuổi thơ lại hiện lên, rõ ràng, rành rọt như một chuyện mới xảy ra. Bài thơ đã thể hiện rõ điều đó qua câu thơ mang tính chất cảm thán “Sông Cầu ơi, sông Cầu…“

Bài thơ về dòng sông 15. Bên sông Hương, cảm tác

I.
Sông Hương
Nước chảy hiền hoà,
Mà sao vẫn cuốn cả nhà Nguyễn
trôi…

II.
Rót đầy ly rượu mời hoa
Hỏi nhan sắc cũ, lụa là xưa đâu

Tột cùng sao vội đắm sâu,
Lòng dân chẳng ở bền lâu với mình ?…

III.
Sẩy chân vỡ giấc son vàng,
Cười khan bên những lọng tàn hẩm hiu

Bần thần ngó mảnh sân rêu,
Nghe đâu thuở trước dập dìu công khanh

Dư thừa rượu thịt, yến oanh
Chỉ không thấy tấm lòng dân buổi nào

Phải chăng lúc ấy giặc vào ,
Cân đai nhốn nháo, luỹ hào ngửa nghiêng ?…

Đây là 3 bài thơ về dòng sông Hương, mỗi bài thơ có một nét đặc trưng riêng, nội dung riêng, màu sắc riêng. Nhưng chốt lại vẫn là tả cảnh về dòng sông Hương nhẹ nhàng, sâu lắng, trữ tình, nên thơ.

Thơ hay về sông 16: Chơi thuyền trên sông Hương

Tình yêu trong lúc ngẩn ngơ
Bỗng dưng vớ được câu thơ làm thuyền

Bấy giờ vừa lúc trăng lên
Thuyền tôi ở giữa bốn bên chuông chùa

Bấy giờ sóng cứ ru đưa
Làm thuyền tôi đắm sao chưa đắm thuyền

Thơ về dòng sông 17: Đêm khuya tự tình với sông Hương

Bây giờ chỉ có đôi ta
Bao nhiêu tâm sự Hằng Nga biết rồi
Thủa nước non đến hồi non nước
Sông Hương đành xuôi ngược đông tây
Soi lòng chỉ có đám mây
Đám mây phú quý những ngày lao đao
Sao mặt sông xanh xao ra dáng
Sao tình sông lai láng khôn ngăn?
Vì ai lắm nỗi chứa chan
Hay còn đợi khách quá giang một lần
Này thử hỏi, thuyền nan thả lá
Thuyền ai đây nấn ná bấy lâu?
Mặc ai khanh tướng công hầu
Không thèm chung đỉnh, lưng bầu gió trăng
Sao trời đất đãi đằng ra thế?
Sao mưa nguồn chớp bể luôn đêm?
Trong thành yến ẩm vui thêm
Tiếng ca lanh lảnh lọt rèm rèm thưa
Sông Hương hỡi, xuân vừa tơ liễu
Cả trăm hoa hàm tiếu nhởn nhơ
Vì đâu nước chảy lững lờ
Hay cho thế sự cuộc cờ chiêm bao
Ghét xa mã nao nao uốn khúc
Giận thời gian những lứa xuân xanh
Nhà ai khiêu vũ năm canh
Hơi men sực nức dưới thành đô xưa
Sao tức tối trôi bừa đi mãi
Chẳng buồn nghe cô lái thở than
“Thuyền em đậu bến Hương Giang
Chờ người quân tử lỡ làng tình duyên”
Thuyền lặng lẽ nằm yên với bóng
Nước sống xuôi dợn sóng bến thuyền
Trong thànhngủchết con đen
Khoá xuân bỏ lỏng đến then chẳng gài
Hãy trông thử đền đài dinh thự
Dấu xưa, xưa tình tứ làm sao
Ô hay! Sóng chảy dạt dào
Chiếc thuyền vô địnhtạcvào bến mê
Sao trai gái đi về trong mộng
Mà sông Hương chẳng động niềm riêng
Trong thành để lạnh hương nguyền
Tiếng gà gáy nguyệt láng giềng còn say.

Thơ về sông 18: Đêm sông Hương

Bây chừ gõ chén sông Hương
Lanh canh phách nhịp bốn phương cung đình
Một suông trăng ở Hoàng Thành
Một trăng suông nhạt chòng chành dưới sông
Xáng xề cái nhịp thi cong
Cái chân ai bước giữa vòng nam ai
Rượu nâng sóng nhạc ngang mày
Em lững thững giữa đêm bày chiếu hoa
Xáng xề sông đổ về xa
Xáng xề phách nhịp đổ qua hồn mình
Ai ngâm khúc nhạc cung đình
Để ai thương cả Hoàng thành cỏ rêu…

nhung-bai-tho-hay-ve-dong-song-con-song-que-huong-6.png

Bây chừ gõ chén sông HươngLanh canh phách nhịp bốn phương cung đìnhMột suông trăng ở Hoàng ThànhMột trăng suông nhạt chòng chành dưới sôngXáng xề cái nhịp thi congCái chân ai bước giữa vòng nam aiRượu nâng sóng nhạc ngang màyEm lững thững giữa đêm bày chiếu hoaXáng xề sông đổ về xaXáng xề phách nhịp đổ qua hồn mìnhAi ngâm khúc nhạc cung đìnhĐể ai thương cả Hoàng thành cỏ rêu…

Thơ về dòng sông 19. Gặp lại sông Hương

Ngày em theo chồng
Có câu thơ anh chưa kịp viết
Thời gian chôn một mối tình câm

Sông Hương trôi mạn chiều
Hồn cố đô nổi gió
Thuyền ai lang bạt mái chèo

Em cứ cười như tuổi hai mươi
Cỏ hoang những mùa thương nhớ
Bờ anh sóng vỗ ngược dòng

Em có tiếc gì không
Bóng thu gầy đi nhiều quá
Lá dài năm ngón tay xưa

Bỏ qua chuyện cũ mà sống
Mừng em áo mới ra đường
Anh ngồi hát cuộc tiễn đưa…

Bài thơ về dòng sông số 20: Bên kia sông Hồng

Bên kia sông Hồng cái nắng bềnh bồng
Có cô chưa chồng giặt yếm phơi phong
Yếm trắng bòng bong lúa đòng ngậm sữa
Có cô bụng chửa lum lúm má hồng

Sắc sắc không không chuông đồng thỉnh mõ
Có bầy trẻ nhỏ vò võ mẹ cha
Dưới đất đàn gà trên trời đàn nhạn
Ập à kết bạn đàn ông đàn bà

Bờ bãi phù sa cỏ hoa phất phới
Vườn nhãn vườn hồng xum xuê mời gọi
Có những ngày hội nhà nông hái trồng
Thời trang trai gái dập dìu chớm đông

Bên kia sông Hồng có ngôi nhà gỗ
Bốn bề cửa ngỏ gọi gió mời trăng
Có hoa cát đằng tượng ông Thi Tửu
Có bầu bạn rượu nói cười dung dăng

Trong đê mặt bằng chung c ư siêu thị
Ngoài đê ứ hự chân quê ruộng vườn
Đêm đêm đèn đường mờ mờ tỏ tỏ
Ngửa mặt Hằng Nga sa giữa mù sương…

Thơ về sông 21: Chiều sông Hồng nhớ bạn

Heo may se lạnh bờ vai
Dòng Thương bóng vẫn đổ dài triền đê?

Rạ rơm vẫn cứ bộn bề?
Mồ hôi đất thở vẫn tê tê nồng?
Buồn vui thơ vẫn mênh mông,
Tìm nhau chảy ngược dòng sông đá ngầm!

Chén trà thì gửi hương thầm,
câu thơ tặng bạn lại ngâm cho mình!
Đôi dòng Thươngvẫn đinh ninh,
Tre xanh vẫn rủ bóng mình đáy sông.

Trở trăn sóng đỏ sông Hồng
Tôi mơ lặn ngụp giữa dòng Thương Giang.
Sương thu biến khúc cỏ vàng
Phố ồn ã phố, dạ càng ngẩn ngơ…

Thơ hay về con sông 22. Đêm sông Hồng

Nhớ nụ hôn đầu tiên
Thiên nhiên chạm mùa em
Nhớ chìm trong da diết
Dịu dàng ru nỗi niềm

Khi ta là của nhau
Kiếp tình mãi dài lâu
Người như sông ôm núi
Trái tim tươi thắm màu

Ngày ghé tai thầm thĩ
Đêm chạm lưỡi ngọt mềm
Tâm hồn ôm da thịt
Tơ lụa ngày bọc đêm

Ngũ hành thổ sinh kim
Kim sinh niềm yêu mến
Anh gọi một tiếng Em
Dịu dàng dòng sông đến

Hồng Hà ơi, hiển hiện
Đêm trăng nước dâng trời
Câu thơ bay trên sóng
Sải cánh cùng xa khơi…

Thơ hay về con sông 23. Gửi em ở cuối sông Hồng

Anh ở Lào Cai
Nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt
Tháng Hai, mùa này con nước
Lắng phù sa in bóng đôi bờ

Biết là em năm ngóng, tháng chờ
Cứ chiều chiều ra sông gánh nước
Nên ngày ngày cùng bạn bè lên chốt
Anh lại xuống sông Hồng cho thoả nỗi em mong

Đài báo gió mùa, em thương ở đầu sông
Đỉnh đồi cao chiến hào anh gặp rét
Biết mùa màng đồng quê chưa cấy hết
Tay em ngập dưới bùn, lúa có thẳng hàng không?

Giá chúng mình còn cái thuở dung dăng
Anh thả lá thuyền xuôi về dưới ấy
Em ra sông chắc là em sẽ thấy
Chỉ nỗi nhớ chúng mình đủ ấm mọi mùa đông.

Nhưng thơ ngây đâu còn ở chúng mình
Khi tổ quốc trao anh lên tuyến đầu chặn giặc
Khi biên cương trong anh đã trở thành máu thịt
Đạn lên nòng anh giữ ngọn nguồn sông

Nỗi nhớ cho em chưa viết được đôi dòng
Đạn quân thù cuồng điên bắn vào thị xã
Xe tăng thù nghiến mặt sông yên ả
Nhịp cầu thù chặt đứt chờ mong

Bão lửa này mang sức mạnh hờn căm
Phá cầu thù xé vụn xe tăng giặc
Giữa dòng sông ngàn xác thù ngã gục
Máu giặc loang ố cả một vùng

Thì hỡi em yêu ở cuối sông Hồng
Nếu gặp dòng sông ngàu lên sắc đỏ
Là niềm thương anh gửi về em đó
Qua màu nước sông Hồng, em hiểu chiến công anh.

Thơ về sông số 24. Ngày mưa bên sông Hồng

Có phải mưa vừa trốn khỏi mây
Về thăm quê cũ trở ra đây?
Mà sao trong nước pha màu nhớ
Pha cả niềm đau lớp lớp dầy!

Mưa với ta từng đã tri âm
Nhiều đêm mưa dột nát trong hầm
Nhiều đêm quấn quít bên phòng tuyến
Đạn thét long trời đêm tối tăm..

Mưa lũ cho tràn bao nhớ mong
Theo ta ra tận bến sông Hồng.
Bên kia cuồn cuộn trời biên giới
Nhìn chẳng mong về, mưa biết không..?

nhung-bai-tho-hay-ve-dong-song-con-song-que-huong-5.png

Có phải mưa vừa trốn khỏi mâyVề thăm quê cũ trở ra đây?Mà sao trong nước pha màu nhớPha cả niềm đau lớp lớp dầy!Mưa với ta từng đã tri âmNhiều đêm mưa dột nát trong hầmNhiều đêm quấn quít bên phòng tuyếnĐạn thét long trời đêm tối tăm..Mưa lũ cho tràn bao nhớ mongTheo ta ra tận bến sông Hồng.Bên kia cuồn cuộn trời biên giớiNhìn chẳng mong về, mưa biết không..?

Bài thơ về dòng sông số 25. Nghe đàn bầu trên sông Hồng

Thời gian trôi ngày tháng đi qua
Sông Hồng ơi lúc nào ngừng chảy
Đêm có nghe tiếng đàn em gảy
Giọt đàn nào dành để riêng tôi

Mảnh trăng non ngơ ngẩn giữa trời
Người đông đúc điện bắt đầu toả sáng
Tiếng đàn ngân mặt sông lóng lánh
Hồn tôi rung theo sóng tự bao giờ

Thời gian trôi ngày tháng đi qua
Dòng sông trôi tiếng đàn níu giữ
Sông Hồng ơi phập phồng hơi thở
Nhịp ngắn dài theo nhịp tiếng đàn ngân

Xem thêm :  Bài văn mẫu lớp 12: phân tích bài thơ dọn về làng

Thơ hay về dòng sông số 26. Qua sông Hồng

Cầu Chương Dương nâng xe vượt sông Hồng
Ngoảnh lại nhìn cầu Long Biên hờ hững
Chỉ có đáy sâu giữa dòng chứa đựng
Bóng nhịp dầm mang thương tích năm nao

Thơ hay về sông số 27. Sông Hồng

một con sông chảy qua thời gian
chảy qua lịch sử
chảy qua triệu triệu cuộc đời
chảy qua mỗi trái tim người
khi êm đềm khi hung dữ
một con sông rì rầm sóng vỗ
trong muôn vàn trang thơ
làm nên xóm thôn, hoa trái, những ngôi nhà
tạo sắc áo, màu cây và tiếng Việt
một giống nòi sinh tự một dòng sông
trăm đứa con xuống biển lên rừng
ở lại Phong Châu, người con thứ nhất
vua Hùng Vương thứ nhất nước Văn Lang
sóng và phù sa – khái niệm đầu tiên
nước và đất để nay thành Đất Nước
một con sông dịu dàng như lục bát
một con sông phập phồng muôn bắp thịt
một con sông đỏ rực
nhuộm hồng nâu da người.
ôi Sông Hồng, mẹ của ta ơi
người chứa chất trong lòng
bao điều bí mật
bao kho vàng cổ tích
bao tiếng rên nhọc nhằn
bao xoáy nước réo sôi trong ngực rộng của người
bao doi cát ngầm trong lòng người phiêu bạt
người quằn quại dưới mưa dầm nắng gắt
cho ban mai chim nhạn báo tin xuân
cho đơn sơ hạt gạo trắng ngần
cả nhành dâu bé xanh
người cũng cho nhựa ấm

một dòng sông với những thuyền những bến
những thân đê uốn lượn lưng rồng
hoa gạo đỏ bờ sông những đền miếu phố phường
mái rạ bờ tre hoàng hôn khói bếp
một dòng sông như dòng đời mãnh liệt
nhấn chìm bao thuyền giặc
và xoá nhoà dấu vết các triều vua…
sóng rập rờn quanh bè gỗ tuổi thơ
nước sông chảy trên vai em lấp loáng
ta đi qua những bến phà tan nát
một ngàn ngày xa cách
một ngàn đêm sông Hồng
trên chùm sao bánh lái
trong câu hò đồng đội
trong ráng mây cuồn cuộn căng buồm…
máu ta mang sắc đỏ sông Hồng
nỗi khổ và niềm vui bất tận
luôn luôn mới đến, luôn luôn ra đi
luôn già nhất và luôn trẻ nhất
sông để lại trước khi về với biển
không phải máu đen độc ác của quân thù
không phải gươm đao ngàn năm chiến trận
không phải nghẹn ngào tiếng nấc
sau sụp lở hưng vong sau thù hận sóng trào
là bãi mới của sông xanh ngát
là đất đai lấn dần ra biển
là tâm hồn đằm thắm phù sa
dâng yêu thương đỏ rực đôi bờ.

Thơ hay về sông số 28. Sông Hồng của mẹ

Hừng hực chảy
như một người đàn bà
nhễ nhại cõng trên lưng một bồ thóc lớn
không một phút ngừng chân

Nàng đi qua miền châu thổ
đã một thời đói khát
hai – triệu – xác – người chất lên xe bò
vào những đêm mưa

Vì thế nàng không bao giờ
rời xa bồ thóc trên lưng mình
bài học đau thương

Chúng ta không thể chết đói một lần nữa
nàng nghĩ
dân tộc này không thể mãi nghèo hèn tối tăm
nàng vẫn nghĩ
và những người da vàng bên sông Hồng
ra đi đòi tự do

Sông hồng vẫn lặng chảy
giống một người đàn bà khi đêm xuống
sau một ngày vắt kiệt mình cho đồng áng
nàng duỗi nằm mềm mại như sông
lặng lẽ đón nhận ngọn gió đêm thô tháp
mang hơi thở oi nồng của rơm rạ và đất đai
nàng lặng lẽ đón nhận ánh trăng đêm
thấm vào thịt da mình những giọt thanh xuân

Sông Hồng vật vã chảy
giống một người đàn bà trở dạ
vào đêm thiếu trăng
nàng bỏ lại sau lưng một mùa lũ đỏ
những bài ca súng gươm huyên náo
nàng bỏ lại sau lưng
những lớp sóng thăng trầm phế hưng

Bởi gánh nặng trên vai nàng
một bên là bồ thóc lớn châu thổ
còn bên kia là những đứa con đói sữa
nàng phải nuôi nấng chúng
suốt một thời trận mạc héo hon

Buổi chiều đầy gió
ngoài sông mẹ ngồi chải tóc
năm tháng cội nguồn
tình mẹ cũng như sông
những con thuyền dại dột
bỏ mẹ đi từ năm mười sáu tuổi
nay mới trở về
sông mẹ vẫn như xưa

Sau bao năm
sông mẹ vẫn chờ
những đứa con lưu lạc
mây ký ức đã hoá mầu tóc bạc
sóng thời gian còn u uẩn nỗi niềm
những con thuyền xa mẹ đã bao đêm
ngày trở lại sông vẫn đầy nước mắt

Mẹ như phù sa
hoá thân vào đất
mẹ như mạch nguồn
trong lành của đất
mẹ như mùa màng
sinh sôi trên đất
những bãi bờ chan chứa
gió yêu thương

Thơ hay về sông số 29. Chỉ có dòng sông trôi

Mặt trời đã biếng lười lặn sớm
Bỏ mặc anh bơi trong cô đơn
Nhắm mắt
Nghe trái tim vật vã
Ngước tìm
Trăng côi cút
Nhưng xa xôi
Chỉ có dòng sông trôi

Thơ hay về sông số 30. Chỉ còn tôi với dòng sông

Quan họ ơi mưa sa lưng đồi!
Cuối thu rủ mưa chơi duyên trôi nổi
Bong bóng tràn sông
Bong bóng sang đò…
Ngòn ngọt vòng tay bờ vai sương khói…

Quan họ người ơi đi không ngoảnh lại!
Cơn mưa bay chéo tóc mai phiêu bồng
Ơi đêm tóc mai dài như triền sông!
Miếng trầu trong miệng tan thành nước mắt
Đêm giờ đắm đuối tay không…

Người đi cúi mặt sen hồng
Chỉ còn tôi với dòng sông hẹn hò
Chỉ mình tôi kéo con đò
Chở câu hát suốt đôi bờ mưa bay

Thơ hay về sông số 31. Có một dòng sông

Bãi bồi xanh mướt ngô non là khuôn mặt em
Nổi giữa dòng sông tóc
Bãi bồi ngủ trong lòng anh
Dòng sông tóc em cũng đổ về lòng anh dịu dàng cửa biển
Em ngủ cho ngoan… à ơi ngoan giấc
Bãi ngô non có vầng trăng mọc
Em thức… à ơi cơn mơ em đọng
Cửa biển lòng anh vẫn rợi bóng trăng

Gió đã đẫm bao ngày trời động
Những chân đá đứt lìa giữa sóng
Cơn giông xa xô xác xác tàu
Anh về náu tóc em hiền hậu
Khi sóng lặng là khi có thể nhìn sâu

Biển quá lặng
Hôm em cài hoa trắng
Hôm ấy… dòng sông hôm ấy sang sông

Thơ hay về sông số 32. Dòng sông

Dòng sông chở nước cho khơi
Chở trăng cho sóng, chở trời cho sao
Chở cho tôm cá thuyền câu
Chở than cho những con tàu xa khơi
Mai đây rồi cả biển trời
Niềm vui đầu sóng đổ hồi về sông

Thơ hay về sông số 33. Dòng sông ấu thơ

Trời xanh về phía biển
Tôi xanh về sông quê
Chiều tắt gió lục bình tha thướt tím
Tuổi thơ tôi giờ gửi ngọn chòng chành.

Chèo ký ức về dòng sông ấu thơ
Tháng năm miên man chảy
Mòn vẹt vành trăng nước xói
Múc từng gáo sông làng.

Lấy mùa thu gội tóc cho sông
Lấy lục bình nhuộm tím mắt sông
Sông mang hơi thở của tôi về biển
Thản nhiên đi qua lời thề.

Đêm cả tin vục tay vào cơn mê
Bờ tre xanh không còn chải tóc
Câu thơ ngã vào mùa thu
Thảng thốt lời mẹ ru rắc đầy triền sông vắng.

Chèo ký ức về dòng sông ấu thơ
Tháng năm miên man chảy
Thuở mười sáu gội đầu lá sả
Nước sông thơm đến tận bây giờ.

Sông vặn mình khuyết vào phía giấc mơ
Chỉ còn lại một bờ cho miền nước chảy
Tôi dại khờ bấu vào cơn gió xoáy
Lở hết mình bồi đắp một bờ xa.

Trên đây là bài viết về Những bài thơ hay về dòng sông, con sông quê hương? Mong rằng bài viết này sẽ giúp ích cho các bạn có thêm nhiều kiến thức hay và bổ ích về thơ trong kho tàng văn học Việt Nam.

Xem thêm:

Những bài thơ hay về dòng sông, con sông quê hương? Thơ về dòng sông? Thơ về con sông quê hương? Thơ sông Đà? Thơ sông Lam? Thơ sông Cầu? Thơ sông Hương? Thơ sông Hồng?Dòng sông trong ký ức của nhiều người là nơi gắn liền với những kỷ niệm vui buồn, và đôi khi chỉ cần nhìn dòng sông là bao nhiêu nỗi buồn chợt tan biến vì nhờ làn gió mát rượi thổi bay đi… Trong ký ức của mỗi người chúng ta thì dòng sông đã để lại những hồi ức gì? Trong tim ai cũng có một dòng sông quê nhà… Tự thuở nào dòng sông êm ả, hiền hòa đã tạo nên biết bao kỷ niệm của tuổi thơ trong trẻo, dạt dào bao tâm hồn của những người được sinh ra và lớn lên ở miền quê. Và bài viết này vforum sẽ đề cập đến vấn đề liên quan đến dòng sông đó là Những bài thơ hay về? Sau đây hãy cùng vforum tìm hiểu nhé.Trên đây là bài viết về Những bài thơ hay về dòng sông, con sông quê hương? Mong rằng bài viết này sẽ giúp ích cho các bạn có thêm nhiều kiến thức hay và bổ ích về thơ trong kho tàng văn học Việt Nam.Xem thêm: Những bài thơ về thơ về Đà Nẵng hay nhất


Bài thơ: TIẾNG HÁT SÔNG HƯƠNG (Tố Hữu)


TIẾNG HÁT SÔNG HƯƠNG
Tố Hữu
Trên dòng Hương Giang
Em buông mái chèo
Trời trong veo
Nước trong veo
Em buông mái chèo
Trên dòng Hương Giang
Trăng lên trăng đứng trăng tàn
Đời em ôm chiếc thuyền nan xuôi dòng
Thuyền em rách nát
Mà em chưa chồng
Em đi với chiếc thuyền không
Khi mô vô bến rời dòng dâm ô!
Trời ôi, em biết khi mô
Thân em hết nhục giày vò năm canh
Tình ôi gian dối là tình
Thuyền em rách nát còn lành được không?
Răng không, cô gái trên sông
Ngày mai cô sẽ từ trong ra ngoài
Thơm như hương nhụy hoa lài
Trong như nước suối ban mai giữa rừng.
Ngày mai gió mới ngàn phương
Sẽ đưa cô tới một vườn đầy xuân
Ngày mai trong nắng trắng ngần
Cô thôi sống kiếp đày thân giang hồ
Ngày mai bao lớp đời dơ
Sẽ tan như đám mây mờ đêm nay
Cô ơi tháng rộng ngày dài
Mỏ lòng ra đón ngày mai huy hoàng
Trên dòng Hương Giang…

(81938)

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống
Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống

Related Articles

Back to top button