Tổng Hợp

Sự khác nhau giữa C và C++

C và C ++ là hai trong số những ngôn ngữ lập trình lâu đời nhất còn tồn tại. Cái sau có nguồn gốc trực tiếp từ cái trước nhưng thể hiện hiệu quả và năng suất hơn. Tất nhiên, cả hai ngôn ngữ lập trình đều có những ưu điểm và nhược điểm riêng.

Để cung cấp cho bạn cái nhìn tổng quan về C vs C++ thì C++ là phiên bản nâng cao của ngôn ngữ lập trình C với một tính năng bổ sung là hướng đối tượng. C là động lực ra đời của không chỉ C++ mà còn vô số ngôn ngữ lập trình cấp cao phổ biến hiện nay như Java, PHP và Python.

Sự khác biệt giữa C và C++

Để tận dụng tối đa tất cả những điểm khác biệt được đề cập bên dưới, bạn phải có kỹ năng ở tầm trung về C và C ++.  Hãy cùng xem sự khác biệt giữa C và C++

Lĩnh vực phát triển ứng dụng

C là một lựa chọn tốt cho các thiết bị nhúng và code hệ thống. Ngược lại, C ++ là lựa chọn hàng đầu để phát triển game, mạng và ứng dụng phía máy chủ. C++ cũng là một lựa chọn hoàn hảo cho việc phát triển trình điều khiển thiết bị (device drivers).

C++ nổi bật ở hiệu suất và tốc độ, dù C cũng tương tự, nhưng C++ luôn đi trước một bước..

Tiếp cận

Là một ngôn ngữ lập trình hướng thủ tục (hướng cấu trúc), C tuân theo cách tiếp cận từ tổng thể đến chi tiết, bắt đầu với một thiết kế cấp cao và kết thúc với một thiết kế cấp thấp.

Trong cách tiếp cận này, hàm main () được viết đầu tiên và tất cả các hàm con được gọi từ hàm main (), sau đó thì các hàm con được viết theo yêu cầu.

C++ hoàn toàn trái ngược với C ở khía cạnh này, giống như tất cả các ngôn ngữ lập trình hướng đối tượng, nó theo cách tiếp cận từ chi tiết đến tổng thể 

Đối lập với cách tiếp cận của C, cách tiếp cận của C++ bắt đầu từ thiết kế cấp thấp và kết thúc với thiết kế cấp cao. Theo cách này, code được phát triển cho các mô-đun và sau đó, các mô-đun này được tích hợp với hàm main ().

Cả hai kiểu tiếp cận đều liên quan đến phát triển phần mềm và không liên quan đến thực thi chương trình. Hiện nay, thiết kế phần mềm đã kết hợp cả hai cách tiếp cận để có được những tinh hoa của hai ngôn ngữ này.

Tương thích với nhau

C là một tập con của C++, do đó, C++ là một tập siêu (superset) của C. C++ có thể chạy được hầu hết code C, nhưng trình biên dịch C không thể thực thi code của C++.

Khả năng tương thích với các ngôn ngữ lập trình khác

C++ có khả năng tương thích với các ngôn ngữ lập trình tổng quát (generic programming language) khác. Còn C thì không.

Bảo mật dữ liệu, đóng gói (encapsulation) và ẩn thông tin

Vì dữ liệu và các hàm được coi là các thực thể riêng biệt trong ngôn ngữ C, nên không hỗ trợ tính năng đóng gói. Code C++ liên kết dữ liệu và các chức năng với nhau trong một đối tượng nên có hỗ trợ tính năng này, do đó, cung cấp khả năng ẩn thông tin.

Dữ liệu trong C không an toàn bằng trong C++.

Biến

Là một ngôn ngữ lập trình hướng đối tượng, C++ có thể ẩn các biến trong một lớp (class) khi chỉ cung cấp một giao diện hàm. Các công cụ sửa đổi (modifier) được sử dụng cho các biến thành viên (member) trong lớp để bảo vệ dữ liệu khỏi truy cập từ bên ngoài.

Nhưng C không vậy, tất cả các biến đều mở nên rất dễ bị truy cập bởi các code độc.

Bảng kê

Có thể khai báo các kiểu liệt kê trong C. Tuy nhiên, các hằng số được khai báo là kiểu số nguyên, nên một khai báo liệt kê tương tự như khai báo một số hằng số nguyên. Hơn nữa là không có loại an toàn bổ sung.

Trong C++, kiểu liệt kê là một kiểu riêng biệt, không thể gán giá trị kiểu số nguyên cho một biến của kiểu liệt kê trừ khi sử dụng một chuyển đổi rõ ràng.

Tuy nhiên, có thể gán giá trị của kiểu liệt kê cho một số biến của kiểu số nguyên, bởi vì các kiểu liệt kê cho phép chuyển đổi ngầm định bằng cách xúc tiến tích hợp. Trình kiểm tra tĩnh có thể dễ dàng phát hiện chuyển đổi ngầm này và đưa ra cảnh báo nếu cần.

Xem Thêm :   Vợ khôn ngoan sẽ không bao giờ chia sẻ 5 điều này lên mạng xã hội

Sử dụng chuỗi

Char [] đại diện cho các ký tự chuỗi trong C. Khi được truyền cho một số hàm bên ngoài, hàm sẽ sửa đổi chuỗi ban đầu, và không có cách nào để ngăn chặn điều này.

Ngược lại, C++ có một kiểu biến được gọi là chuỗi, vì nó bất biến nên không thể thay đổi ở vị trí ban đầu.

Loại dữ liệu

C hỗ trợ các kiểu dữ liệu sẵn có và nguyên thủy. Ngược lại, C++ cung cấp hỗ trợ các kiểu dữ liệu do người dùng định nghĩa, bên cạnh các kiểu dữ liệu nguyên thủy và dữ liệu tích hợp sẵn như Boolean và String. C thì không có.

Tệp tiêu đề mặc định

C sử dụng stdio.h làm tệp tiêu đề mặc định, còn C++  thì iostream.h.

Dễ mã hóa

C được mô tả như một ngôn ngữ lập trình thực hành (hands-on programming language). Do đó, bạn phải cho chương trình biết mọi thứ cần thực hiện. Là một phần mở rộng của C, C ++ cho phép code hướng đối tượng được kiểm soát cao. Nếu bạn thấy C dễ thì C ++ còn dễ hơn.

Xử lý ngoại lệ (xử lý lỗi)

C ++ giúp dễ dàng xử lý ngoại lệ (exception) bằng các khối Try và Catch. Các ngoại lệ là phát hiện các lỗi “khó”, những lỗi có thể dẫn đến code không chính xác.

Không giống như C ++, việc xử lý ngoại lệ trong C cần được quản lý bằng cách sử dụng các hàm khác. Đây là do bản thân ngôn ngữ lập trình không hỗ trợ xử lý ngoại lệ.

Thông thường, một lập trình viên viết code bằng C cần phải ngăn chặn các lỗi xảy ra trước. Do đó, cần phải kiểm tra các giá trị trả về từ các hàm. Trong trường hợp xấu nhất bị gặp lỗi không thể tránh khỏi, lập trình viên phải ghi lại lỗi và giải quyết chương trình một cách gọn ghẽ.

Phần mở rộng tệp

Chương trình C nào cũng được lưu với phần mở rộng .c, trong khi chương trình C ++ điển hình được lưu với phần mở rộng .cpp

Nạp chồng hàm

Một trong những tính năng mạnh mẽ mà ngôn ngữ lập trình C ++ mang lại là nạp chồng hàm, là một dạng đa hình. Nó cho phép một hàm có cùng tên được xác định cho các mục đích khác nhau. Các hàm bị chồng có cùng tên mặc dù các tham số khác nhau.

Ví dụ, một hàm add() có thể được định nghĩa theo hai cách. Trong khi một phiên bản có thể tính toán tổng các giá trị số nguyên, phiên bản kia có thể nối hai (hoặc nhiều) chuỗi. Không giống như C ++, C không hỗ trợ tính năng nạp chồng hàm.

Các hàm với các đối số mặc định

C ++ cho phép sử dụng một hàm với các đối số mặc định, C thì không. Nếu một hàm như vậy được gọi bằng cách truyền (các) đối số thì (các) đối số đó sẽ được hàm sử dụng.

Lập trình GUI

Để kích hoạt lập trình GUI (Giao diện người dùng đồ họa), C có công cụ GTK. C ++ hỗ trợ các công cụ Qt để đạt được điều tương tự.

Kế thừa

Tính kế thừa là khả năng của một lớp lấy các thuộc tính, đặc tính từ một số lớp khác. Vì nó là một trong những thuộc tính quan trọng của OOPS, không có tính năng nào như vậy trong ngôn ngữ lập trình C.

Lớp kế thừa các thuộc tính từ một lớp khác được gọi là lớp con. Nó cũng có thể được gọi là lớp dẫn xuất hoặc lớp con (subclass). Lớp có thuộc tính được kế thừa bởi lớp con được gọi là lớp cơ sở. Nó cũng được gọi là lớp cha (parent or superclass).

Hàm nội tuyến

C sử dụng hàm Macro như một phương tiện cho kỹ thuật tối ưu hóa, đặc biệt là để giảm tổng thời gian thực hiện. Mặt khác, C ++ sử dụng các hàm nội tuyến để tối ưu hóa code đã viết.

Các hàm được hướng dẫn dưới dạng hàm nội tuyến cho trình biên dịch cho phép nó thay thế định nghĩa hàm của chúng ở bất cứ nơi nào chúng được gọi. Trình biên dịch C ++ thay thế định nghĩa của các hàm nội tuyến tại thời điểm biên dịch thay vì tham chiếu đến định nghĩa hàm của chúng trong thời gian chạy.

Lưu ý rằng, nội tuyến trong C ++ là một loại gợi ý được thực hiện cho trình biên dịch. Nếu hàm quá lớn thì trình biên dịch có thể bỏ qua yêu cầu nội tuyến và thực thi chúng như các hàm bình thường.

Hoạt động đầu vào và đầu ra

Ngôn ngữ lập trình C sử dụng scanf() và printf() cho đầu vào và đầu ra, theo thứ tự các phép toán tương ứng. Ngược lại, C ++ có cin để thực hiện các hoạt động đầu vào và cout để thực hiện các hoạt động liên quan đến đầu ra.

Số lượng từ khóa

C ++ có tổng cộng 52 từ khóa dành riêng. C chỉ có tổng cộng 32 từ khóa.

Ánh xạ (Mapping)

Ngôn ngữ lập trình C có một tiến trình ánh xạ rất phức tạp giữa dữ liệu và hàm. Trong C ++, ánh xạ giữa dữ liệu và hàm có thể được thiết lập dễ dàng bằng các lớp và đối tượng.

Quản lý bộ nhớ

Mặc dù cả C và C ++ đều yêu cầu quản lý bộ nhớ thủ công, nhưng cách thức là khác nhau. C cung cấp các hàm calloc() và malloc() để cấp phát bộ nhớ động và hàm free() để phân bổ bộ nhớ.

Xem Thêm :   Làm thế nào để giữ tình yêu lâu dài lâu bền

Trong C ++, new operator được sử dụng để cấp phát bộ nhớ động trong khi delete operator ở đó để thực hiện việc phân bổ bộ nhớ.

Không gian tên

Không gian tên (namespace) cấp khả năng nhóm các thực thể được đặt tên vào một phạm vi hẹp hơn, được gọi là phạm vi không gian tên. Không có không gian tên, các thực thể được đặt tên này sẽ có global scope. Nói cách khác, không gian tên là một vùng khai báo cung cấp phạm vi cho các định danh bên trong nó.

Lý do đơn giản để sử dụng không gian tên là tổ chức các phần tử của chương trình thành các phạm vi logic riêng biệt được gọi bằng tên. Mặc dù C ++ hỗ trợ tính năng này, nhưng tính năng này không khả dụng trên ngôn ngữ lập trình C.

C ++ cho phép một số khối không gian tên chia sẻ cùng một tên. Tất cả các khai báo được thực hiện trong các khối như vậy được khai báo trong phạm vi được đặt tên. Mọi định nghĩa không gian tên đều bắt đầu bằng từ khóa không gian tên theo sau là tên của không gian tên. Cú pháp chung là:

Một số điểm quan trọng cần nhớ về việc sử dụng không gian tên trong C ++ là:

  • Khai báo vùng tên không có mã xác định quyền truy cập

  • Có thể lồng các khai báo không gian tên trong một khai báo không gian tên khác

  • Khai báo không gian tên chỉ có thể được thực hiện ở global scope

  • Định nghĩa của một không gian tên có thể được phân mảnh thành nhiều đơn vị

  • Không cần thêm dấu chấm phẩy (;) sau dấu ngoặc nhọn đóng định nghĩa vùng tên

Nạp chồng toán tử

Mặc dù không thể nạp chồng toán tử trong ngôn ngữ lập trình C, nhưng C ++ hỗ trợ khái niệm này. Đây là một tính năng cho phép thay đổi cách thức hoạt động của một toán tử đối với các kiểu do người dùng định nghĩa.

Đối với các kiểu cơ bản, tức là int, double, float, nghĩa của một toán tử luôn giữ nguyên. Tuy nhiên, đối với các kiểu do người dùng xác định, có thể xác định lại cách thức hoạt động của một toán tử.

Một hàm toán tử đặc biệt cần được định nghĩa bên trong một lớp để nạp chồng toán tử. Nạp chồng toán tử được các lập trình viên sử dụng rộng rãi để làm cho chương trình trực quan hơn.

Tính đa hình

Một trong những tính năng cần thiết của lập trình hướng đối tượng là tính đa hình. Do đó, C ++ có hỗ trợ nó. Tính đa hình trong C ++ đơn giản có nghĩa là một lệnh gọi đến một hàm thành viên sẽ dẫn đến việc thực thi một hàm riêng biệt dựa trên kiểu của đối tượng gọi hàm.

Trong C ++, tính đa hình thường xảy ra khi có một hệ thống phân cấp của các lớp và các lớp giống nhau có liên quan với nhau bằng cách kế thừa.

Không có hỗ trợ tích hợp cho tính đa hình trong C như C ++. Tuy nhiên, có một số mẫu thiết kế, chẳng hạn như con trỏ chức năng, có thể cung cấp một phương thức tương đương logic của điều phối động.

Phân khu chương trình

Bất kỳ chương trình C ++ nào cũng có thể được chia thành các lớp và đối tượng. Mặt khác, một chương trình C có thể chia thành các mô-đun và các tiến trình.

Phong cách lập trình

Ngôn ngữ lập trình C tuân theo lập trình kiểu thủ tục, nó không hỗ trợ khái niệm về lớp và đối tượng. Mặt khác, C ++ là một ngôn ngữ lập trình hỗ trợ khái niệm đa mô hình.

Là một ngôn ngữ lập trình đa mô hình, C ++ cung cấp hỗ trợ cho cả phong cách lập trình thủ tục và hướng đối tượng. Tính hướng đối tượng, hỗ trợ lập trình thủ tục làm cho C ++ giống như một ngôn ngữ lập trình lai.

Là một ngôn ngữ hướng đối tượng, C ++ nâng cao năng suất cũng như tổ chức của code. Cả hai phẩm chất đều cần thiết khi phát triển các ứng dụng phức tạp. Bản chất hướng đối tượng của C ++ làm cho nó trở thành lựa chọn hàng đầu để phát triển phần mềm phía máy chủ và các ứng dụng nhanh.

C nhấn mạnh vào các bước hoặc quy trình tiếp theo để giải quyết một vấn đề cụ thể. Mặt khác, C ++ chủ yếu nhấn mạnh vào các đối tượng. Điều này là do nó có mức độ trừu tượng cao hơn so với ngôn ngữ lập trình C.

Các biến tham chiếu

C ++ cung cấp hỗ trợ cho các biến tham chiếu, C thì không. Một biến tham chiếu là một tên khác của một biến hiện có. Sau khi một tham chiếu được khởi tạo cho một biến, cả tên biến và tham chiếu biến đều có thể được sử dụng để tham chiếu đến biến.

Tuy nhiên, cả hai ngôn ngữ lập trình đều cung cấp hỗ trợ cho con trỏ.

Phạm vi

C là một ngôn ngữ lập trình có mục đích chung, tập trung nhiều hơn vào lập trình hệ thống. Do đó, nó rất hợp trong các hệ thống nhúng. Mặt khác, C ++ là một ngôn ngữ lập trình có mục đích chung thuần túy, nó là lựa chọn hàng đầu cho các bước tiến phát triển ứng dụng khác nhau.

Hàm main ()

C cho phép gọi hàm main() thông qua các hàm khác được sử dụng trong code. Trong C ++, không thể gọi hàm main() thông qua các hàm khác.

Xem Thêm :   Hướng dẫn cách làm giọng trầm hơn cho nữ

Sử dụng các hàm bên trong cấu trúc

C ++ hỗ trợ sử dụng các hàm trong cấu trúc. Một cấu trúc tương tự như một lớp ở vài khía cạnh. Tuy nhiên, sự khác biệt chính nằm giữa cả hai về cấp độ truy cập mặc định.

Mọi chức năng được hỗ trợ bởi một lớp cũng được hỗ trợ bởi một cấu trúc. Các phương thức được sử dụng theo cách tương tự cho một cấu trúc như chúng được sử dụng cho một lớp. Tuy nhiên, không thể định nghĩa một hàm trong một cấu trúc bằng ngôn ngữ lập trình C.

Biến

Bắt buộc phải khai báo biến ở đầu hàm trong chương trình C. Tuy nhiên, các biến có thể được khai báo ở bất kỳ đâu trong hàm bằng ngôn ngữ lập trình C ++.

Ngôn ngữ lập trình C cho phép nhiều khai báo được tạo ra từ các biến toàn cục. C ++ không cho phép khai báo nhiều biến toàn cục.

Hàm ảo và hàm bạn (virtual and friend)

Bất kỳ hàm nào là một hàm thành viên và được khai báo trong một lớp cơ sở bị ghi đè bởi một lớp dẫn xuất được gọi là một hàm ảo. Mục đích chính của các hàm ảo là đạt được tính đa hình thời gian chạy. Để từ khóa virtual được sử dụng ở bất kỳ hàm ảo nào.

Một hàm bạn thuộc một lớp là một chức năng được định nghĩa bên ngoài phạm vi của nó nhưng có đặc quyền truy cập tất cả các biến thành viên riêng tư và được bảo vệ của lớp đó. Mặc dù nguyên mẫu của các hàm bạn xuất hiện trong định nghĩa lớp, chúng không phải là các hàm thành viên.

Ngoài vai trò là một hàm, hàm bạn có thể là một mẫu hàm, hàm thành viên, lớp hoặc mẫu lớp. Để biến một hàm trở thành một hàm bạn, nguyên mẫu hàm trong định nghĩa lớp được đặt trước từ khóa friend.

C không có hàm bạn hoặc hàm ảo, trong khi C ++ có cả hai.

C vs C ++: So sánh đối đầu

 

Tham số

C ++

Khu vực phát triển 

Thiết bị nhúng và code cấp hệ thống

Trò chơi, mạng và các ứng dụng phía máy chủ

Cách tiếp cận

C tuân theo cách tiếp cận từ tổng thể đến chi tiết.

Nó bắt đầu với một thiết kế cấp cao và kết thúc với một thiết kế cấp thấp.

C ++ theo cách tiếp cận từ dưới lên. Đối lập với cách tiếp cận từ trên xuống, cách tiếp cận từ chi tiết đến tổng thể. Bắt đầu với thiết kế cấp thấp và kết thúc với thiết kế cấp cao.

Khả năng tương thích với nhau

Trình biên dịch C không thể thực thi mã C ++

 C ++ là một siêu tập của C nên C ++ có thể chạy hầu hết các mã C

Khả năng tương thích với các ngôn ngữ lập trình khác

Không có tính năng như vậy trong C

Cung cấp khả năng tương thích với các ngôn ngữ lập trình chung khác

Bảo mật dữ liệu, đóng gói và ẩn thông tin

Không hỗ trợ đóng gói. Không tốt cho việc bảo mật dữ liệu

Hỗ trợ đóng gói vì nó là hướng đối tượng. Tốt cho việc bảo mật dữ liệu.

Các biến

Không có tính năng như vậy được cung cấp bởi C

C ++ có khả năng ẩn các biến trong một lớp trong khi chỉ cung cấp một giao diện hàm

Sử dụng chuỗi

Ký tự char[] đại diện cho các ký tự chuỗi trong C

C ++ có một kiểu biến được gọi là chuỗi

Kiểu dữ liệu

Chỉ hỗ trợ kiểu dữ liệu tích hợp và nguyên thủy

Cùng với các kiểu dữ liệu tích hợp và nguyên thủy, nó cũng hỗ trợ các kiểu dữ liệu do người dùng định nghĩa.

Tệp tiêu đề mặc định

stdio.h

iostream.h

Xử lý ngoại lệ

Không cung cấp hỗ trợ cho việc xử lý ngoại lệ

Cung cấp khối thử và bắt để xử lý ngoại lệ

Phần mở rộng tệp

Các tệp được lưu với phần mở rộng .c

Các tệp được lưu với phần mở rộng .cpp.

Hàm với đối số mặc định

Không cho phép sử dụng hàm với đối số mặc định

Cho phép sử dụng các hàm với các đối số mặc định

Lập trình GUI

Có công cụ GTK để cho phép lập trình GUI

Có công cụ QT để cho phép lập trình GUI

Kế thừa 

Không hỗ trợ kế thừa

Hỗ trợ kế thừa vì nó là hướng đối tượng

Chức năng đầu vào và đầu ra

Sử dụng scanf() và printf() cho các hoạt động đầu vào và đầu ra

Sử dụng cin và cout cho các hoạt động đầu vào và đầu ra.

 

C vs C ++: Chọn Khi nào và chọn cái nào?

Bạn cần chọn C khi:

  • Mã hóa các hệ thống vô cùng nhỏ (dẫn đến chi phí ít hơn một chút so với sử dụng C ++)

  • Ứng dụng cần phải cực kỳ ổn định (code vững và kiểm soát kết quả bằng cách loại bỏ các phần trừu tượng của C ++)

  • Bạn không có trình biên dịch C ++ trên nền tảng được lựa chọn để phát triển ứng dụng

Bạn cần chọn C ++ khi:

  • Phát triển một ứng dụng hoạt động trực tiếp với phần cứng máy tính

  • Lập trình một ứng dụng chuyên dùng trong phát triển ứng dụng

  • Dự án hướng đến việc xử lý mức cực thấp

Tóm lược

Cả hai đều là một trong những lựa chọn hàng đầu trong việc kiếm tiền từ lập trình. Do đó, đây là thời điểm tuyệt vời để trau dồi các kỹ năng C và C ++ của bạn hoặc bắt đầu phát triển chúng.

 

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kiến Thức Chung

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Tổng Hợp
Xem thêm :  Cắt Hình Trong Photoshop Cs6, 4 Cách Cắt Hình Trong Photoshop Cực Đơn Giản

Related Articles

Back to top button