Kỹ Năng Sống

Viết về những nỗi nhớ trong đêm

Bình thường mùa này tôi hay bật máy lạnh ngủ lắm, vì bạn biết đó, miền Nam chỉ có nóng, rất nóng và nóng khủng bố thôi, nhưng vài hôm nay có bão, tuy không ở trung tâm nhưng thời tiết cũng bị ảnh hưởng, đột nhiên se lạnh, ngủ không cần máy lạnh vẫn phải đắp mền, trời đã bước vào thu rồi.

Tôi không có thói quen ngủ sớm, thức rất khuya, tầm 2-3 giờ gì đấy, thức để nghĩ linh tinh, cũng có thể là nghĩ linh tinh hoài nên thức. Tôi nghĩ về những chuỗi ngày thơ ấu, xong lại nghĩ về mẹ, lại nghĩ về khuôn mặt mình, tôi không xinh đẹp đâu, nhưng tôi thích ngắm mình trong gương lắm, từ nhỏ đến giờ, thích ngắm những đổi thay từ từ trên nét mặt theo thời gian,  có khi ngắm hoài đâm ra ngẩn ngơ cả đời.

Tôi thường không nghĩ nhiều, luôn lo toan, nhưng tôi nặng cảm xúc lắm, tôi dễ bị ảnh hưởng bởi tiêu cực, dễ rơi nước mắt, nhưng tuyệt đối không ủy mị, không đa sầu đa cảm. Tôi hay nhớ về những mối quan hệ đẹp đẽ trong kí ức mình, có thể về tôi, về bạn tôi, về thần tượng tôi. Dạo này tôi cũng hay dễ nhớ về ánh mắt của người nào đó, tôi thường bảo rằng mình đừng nên chìm quá sâu vào đôi mắt của bất cứ ai, nhưng tôi vẫn vô tình ghim chặt vào tiền thức mình một ánh mắt khiến tôi tơ tưởng suốt 4 năm dài đằng đẵng.

Xem thêm :  Những dòng tâm sự hay về tình yêu để vơi đi nỗi niềm, viết về anh, những dòng tâm sự chưa nói

Mẹ tôi thường nói đừng yêu khi còn quá trẻ, tôi không hiểu, tôi còn trẻ, nhưng tôi yêu, là yêu đơn phương, giờ tôi hiểu, nó hơi đau đau bên trái ngực, nghe nhói, nhưng nó không dừng lại cho đến tận bây giờ, vì tôi còn yêu.

Tôi hay tơ tưởng, mơ mộng cũng nhiều, nhưng tôi luôn biết cách dừng lại trước khi tôi hụt hẩng vì nó, vì mẹ tôi nói, thực tế khiến con người không bị u mê, tôi biết thế, nhưng cũng ngăn được những hoài bão. Tôi có anh, anh nhỏ hơn cậu ấy 1 tuổi, lớn hơn tôi 8 tuổi, anh cũng đẹp trai, da trắng như thế, cao như thế, anh cũng có mắt một mí như thế, mũi cao, răng nanh nhỏ như thế. Tay của anh tôi cũng nhỏ nhắn và mảnh dẻ, xinh đẹp như thế. nhưng tổng thể, tôi thấy anh không hề giống cậu ấy chút nào, vì tôi quen nhìn anh và cậu ấy nhiều đến nỗi không còn bị lầm tưởng.

Đôi lúc tôi thấy mình tầm thường, lại ngu ngốc đến khó tin, tôi biết cậu ấy là ai, tôi là ai, thế giới của tôi và cậu ấy tuy một mà hai, khác biệt hoàn toàn và khó dung nạp. Đôi lúc tôi cũng cảm thấy tuyệt vọng, vì tôi dễ rơi nước mắt. Tôi chỉ biết hy vọng, ngày nào gặp được cậu ấy, tôi sẽ không còn dễ rơi nước mắt nữa, không còn nữa.

Xem thêm :  Nhóm bài thơ: lục vân tiên

 

 

 

Viết cho cậu, người tôi biết, không biết tôi. (1:55am 06/08/16)

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…


Nỗi Nhớ Trong Đêm – Khánh Vũ


Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống
Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống

Related Articles

Back to top button