Kỹ Năng Sống

Các bài thơ cực hay về thầy cô giáo


Cảm nghĩ về ngày nhà giáo việt nam 20-11

Nhắc đến ngày nhà giáo việt nam là nhắc đến một ngày trọng đại, ý nghĩa nhất trong những ngày ý nghĩa. Là ngày để toàn nhân loại hướng về các thầy cô-những người lái đò âm thâm, lặng lẽ, những người ươm mầm xanh cho đất nước.

Đôn-ki-xtôi đã có câu nói nổi tiếng là “Dưới ánh hào quang của ánh sáng mặt trời, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học”. Quả thật vậy, nghề dạy học là một nghề vô cùng cao quý, đào tạo nên nguồn nhân lực quyết định tới sự phát triển của đất nước. Vì vậy, khi ngày 20-11 đến, từ cụ già mái tóc bạc phơ đến những em thơ cắp sách đến trường, từ miền xuôi đến miền ngược, từ hải đảo xa xôi đến miền núi đều đến chúc mừng, thăm hỏi và tỏ lòng biết ơn vô hạn tời các thầy cô giáo của mình.

Là những học sinh đang ngồi học dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, là những chủ nhân tương lai của đất nước, tập thể lớp 8C chúng em đã, đang và sẽ phấn đấu ra sức rèn luyện tài đức để trở thành những người công dân có ích cho xã hội, để không phụ lòng mong mỏi của các thầy cô, để 8C là một khóm hoa đẹp trong mái trường …………..là một khóm hoa đẹp. Điều đó được thể hiện qua từng giờ học, sự tiến bộ qua các tuần học của lớp, phấn đấu thi đua giành những bông hoa điểm 8 tươi thắm nhất dâng tặng thầy cô nhân ngày 20-11.Và hơn nữa, chúng em đang ấp ủ trong mình những ước mơ, hoài bão, đó cũng là một động lực giúp chúng em vươn lên.Với cá nhân em, em luôn có một ước mơ cháy bỏng là trở thành cô giáo để đem ánh sáng văn hoá về thắp lên những tâm hồn bé nhỏ của các em thơ tại bản làng em, tiếp bước các thầy cô dìu dắt những em nhỏ trở thành ngưòi có ích cho xã hội.
….
THẦY
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi …
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu …

LỜI CỦA THẦY
Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống
Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thủa học về cái nắng xôn xao
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá…

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ

Khi thầy về nghỉ hưu
Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
“Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

Không đề

Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.

Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi !

Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .

Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…

Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.
 
Thơ tặng Thầy Cô 20-11

Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ

Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài

Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!

Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.

Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em …

NGƯỜI LÁI ĐÒ

Một đời người – một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
“Muốn qua sông phải lụy đò”
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa …

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

Con đò mộc – mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông…
 
Nghe thầy đọc thơ

Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhà
Mái chèo nghiêng mặt sông xa
Bâng khuâng nghe vọng tiếng bà năm xưa
Nghe trăng thở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời…
Đêm nay thầy ở đâu rồi
Nhớ thầy, em lại lặng ngồi em nghe …
 
Bàn Tay Của Cô

Có một miền đất rất xa
Nơi bàn tay cô để lại
Bàn tay ngọt ngào hoa trái
Thành phố trên trang sách em

Cô ngồi soạn bài đêm đêm
Lung linh ánh đèn tỏa sáng
Mỗi ngày đứng trên bục giảng
Dắt em từng bước vào đời

Xôn xao âm thanh đất trời
Trên bàn tay cô đã dắt
Bàn tay lặng thầm dìu dắt
Cho em cả một bầu trời.
 
Dấu Xưa

Con trở về giở lại hành trang kỷ niệm
Thấy lòng mình hổ thẹn biết bao
Đã mấy lần mùa lá gọi lao xao
Con mãi bước vẫn chưa lần tìm lại
Những “dấu xưa” một thời thơ dại
Những hồn nhiên như lá giao mùa…
Con – ba mươi và cuộc sống tranh đua
Thèm níu được thời gian con mười bảy…

Thầy còn nhớ bao bài thơ đã viết
Cho mỗi lần một thế hệ đi qua
Bao tâm huyết một đời chẳng phôi pha
Bao bụi phấn đã nhuốm màu mái tóc
Ba năm ấy chỉ đong bằng một khắc
Xoè bàn tay khẽ chạm – kỷ niệm rơi…

Cô ơi!

Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô

Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã…
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào

Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền

Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về

Lúc xưa cô vỗ về…
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô?!

Lời Ru Của Thầy

Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha

Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình
Nhớ Trường Xưa

Ngó trời xanh thấy chim về chốn cũ
Ta ước mình được trở lại trường xưa
Qua bao năm bên xứ người xa lạ
Trong cô đơn ao ước một ngày về.

Khi vẫn biết người xưa không còn nữa
Và bạn bè mỗi đứa một phương trời
Thầy cô cũ dần rời xa bục giảng
Tôi trở về với kỷ niệm thân thương.

Ôi! Ghế đá ngày nào tôi vẫn đợi
Chắc rêu phong theo dòng chảy cuộc đời
Phượng ủ rũ theo mùa hạ vương vấn
Ve đầu hè khẽ gọi mùa chia tay.

Đôi mắt nai tuổi trăng tròn thuở ấy
Tôi muốn nhìn như những lúc còn thơ
Tiềng guốc đưa dọc hành lang cuối dãy
Mang yêu thương trong buổi mới vào trường.

Tuy tất cả đã lùi vào quá khứ
Với thời gian còn lại được những gì
Nhưng tấm lòng của người con xa xứ
Luôn hướng về trường cũ ở quê hương.

Tôi lặng lẽ gởi vào những câu thơ
Niềm yêu thương êm ái chẳng bến bờ
Nét mực khô lệ chảy dài trên má
Biết bao giờ được trở lại trường xưa.

Hoa Và Ngày 20-11
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi
20-11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi
Cô tôi mặc áo dài trắng
Tóc xanh cài một nụ hồng
Ngỡ mùa xuân sang quá
Học trò ngơ ngẩn chờ trông…
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy …
Xuân sang, thầy đã bốn mươi
Mái tóc chuyển màu bụi phấn
Nhành hoa cô có còn cài ?
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy …
Tà áo dài trắng nơi nao,
Thầy cô- những mùa quả ngọt
Em bỗng thành hoa lúc nào .
Trời Sao…

Bầu trời ngàn sao lấp lánh
Lung linh ước vọng học trò
Mái trường long lanh mắt sáng
Ngời ngời ước vọng thầy cô…

Trường ơi, là dòng sông mát
Giọt trong kiến thức loài người
Cho em tắm trong sự thật
Lớn dần nhân nghĩa – tinh khôi.

Trường ơi, mái nhà em đấy
Tuổi thơ gởi mãi nơi này
Bảng đen nở dòng chữ trắng
Tay thầy vẫy ước mơ bay.

Thầy chưa từng dang tay đánh
Búp hoa còn giấu trong cành
Tuổi thơ cần nhiều cá tính
Cho đời đủ sắc tươi xanh

Cô ơi dang đôi tay rộng
Ôm em siết chặt vào lòng
Để đôi mắt em ngấn lệ
Long lanh hạt ngọc tình thương

Cô ơi ngọt ngào giọng nói
Bây giờ đời thiếu tiếng ru
Tình thương chảy trên trang giấy
Vào đời rửa sạch nỗi đau

Thầy cô cùng nhau thắp sáng
Niềm tin trong mắt học trò
Ngàn sao giữa trời ước vọng
Sáng ngời ánh mắt nên thơ.
 
 
Khi thầy về nghỉ hưu

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
“Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?
Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!
 
 
KHO” THAY
 
ngỡ chừng rất giản đơn
mà đâu ngờ khó vậy
thơ viết tặng thầy đấy
sao chẳng thể mở lời

viết về 1 vòng tay
thân thương luôn mở rộng
thầy vượt muôn ngàn sóng
đón đưa trò sang sông

hay kể 1 tấm lòng
rộng sâu hơn trời biển
con bao giờ hiểu hết
để viết lên thành lời

con đọc bao thơ hay
cũng nghe nhiều bài giảng
nhưng viết thư tặng thầy
sao ngập ngừng khó vậy

bài thơ này dang dở
con viết suốt 1 đời
như cỏ vườn mắc nợ
mãi mang màu xanh thôi.

trò văn và thầy toán

giá con số biến thành thơ thầy nhỉ
thì trò văn có lẽ chẳng nhức đầu
và thầy toán chẳg phải cầm thước kẻ
khj cô trò cứ mãi ngó đi đâu

câu hỏi ấy dẫu ko la vô nghiệm
đừng trách em ấp úng chẳng nên lời
sao thầy cứ nghiêm như là định lí
vì tất cả chỉ tương đối thầy ơi

thầy lắc đầu chắc các em quậy lắm
phút lặng yên trên bục giảng thầy buồn
chắc môn toán và trò văn trái dấu
trò học hoài nhớ mỗi thước thầy thôi…..
“MỘT VỚI MỘT…”
“Một với một là hai …”
Cái thuở nào cô dạy em đếm trên từng ngón nhỏ
Để giờ đây thời gian như cơn gió
Nhẹ nhàng qua … Tất cả xa rồi
Tuổi thơ êm đềm trong tiếng à ơi
Cánh võng chao theo tóc bà bạc trắng
Đôi mắt mẹ ánh niềm vui thầm lặng
Con đi học về còn chút nắng trên vai

Cả những kỷ niệm buồn cũng không thể nào phai
Em đếm “một, hai” cất vào ký ức
Không tìm thấy cô qua từng dòng mực
Nhắm mắt đếm thầm cô về lại … trên tay …

Nghĩ Về Thầy

Con đứng nhìn dòng sông trôi êm
Nắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nước
Xa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngược
Thấp thoáng chao nghiêng…
Khiến con chạnh nhớ về Người
Và câu chuyện năm xưa…

Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược
Khách sang sông tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò?
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con muốn hiểu, thầy ơi – người đưa đò vĩ đại
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương.
KỈ NIỆM

Đã lâu rồi không về nơi đây
Con đường nhỏ hai buổi mỗi ngày
Lá vàng chiều khô rơi man mác
Cơn mưa nào thoang thoảng hương bay.

Đã lâu rồi không về nơi đây
Vẫn sắc hương hoa trái mọc đầy
Con diều nhỏ chứa niềm thương nhớ
Trong khoảng trời bát ngát hương bay.

Đã lâu rồi không về nơi đây
Bao yêu thương tha thiết cô thầy
Với bạn bè ngày nào chung lớp
Tuổi học trò trong trắng thơ ngây.

KÝ ỨC

Cứ mỗi lần nhìn cây phượng vĩ
Lá phượng rơi cùng kỷ niệm qua
Nỗi buồn chúng bạn sắp xa
Ta đây nuối tiếc ngày qua mất rồi.

Cây phượng già xù xì bóng rợp
Nhìn người người,lớp lớp đi qua
Bao nhiêu nỗi niềm thiết tha
Giờ thành khúc hát,bài ca ấm lòng.

Còn đâu kỷ niệm ngày xưa nữa
Những buổi đến trường mưa đẫm vai
Bao lời khúc khích bên tai
Nay còn kí ức chẳng phai trong hồn.

NHỮNG LỜI THẦY TRONG TIM CON

Con cám ơn thầy bài học hôm nay
Cho con hiểu cuộc đời là lẽ sống
Con người sống luôn phải biết hy vọng
Và vươn lên tìm hạnh phúc ngày mai.

Con phải bước trên những quãng đường dài
Đầy chông gai,lắm bụi đường vất vả
Hãy cố lên không được để vấp ngã
Nung nấu tâm hồn quyết thắng gian nan
Những kiến thức luôn rộng mở thênh thang
Con cứ bước theo con đường đã chọn
Vững niềm tin_Tổ quốc đang chờ đón
Đem hành trang tri thức giúp nước nhà
Hãy chen vai cùng thế giới bao la
Đưa đất nước đi lên thời đại mới
Sánh năm châu trong thiên niên kỉ tới
Như những lời Bác từng nói không phai.

Con cám ơn thầy bài học hôm nay
Cho con hiểu cuộc đời là lẽ sống.

TẠM BIỆT

Ta xa rồi các bạn từ đây
Bao kỷ niệm thân thương mỗi ngày
Để giờ đây mỗi người mỗi ngã
Lưu bút hồng cứ mãi truyền tay.

Ta xa rồi các bạn thân thương
Bao tin vui hai buổi đến trường
Giờ chỉ còn lại vần thơ nhỏ
Ghi ra vở một thời vấn vương.

Thôi hờn dỗi những ngày xa xưa
Trao cho nhau chiếc nhẫn cọng dừa
Thôi ai ơi,ngày mai xa cách
Có nhớ người đứng đợi dưới mưa.

Thôi đừng khóc các bạn của tôi
Tôi luôn ghi nhớ mãi từng người
Để ra trường ta xa mãi mãi
Biết có còn gặp lại hay thôi ?

LỜI RU CỦA THẦY

Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình

BÀI THƠ TẶNG THẦY

Con sững sờ sao thầy lại ra đi ?
Khi chúng con không hề muốn vậy .
Sao thầy lại nói lời chia ly ?
Khi lòng con không nghĩ chuyện phân kỳ.
Vào phút chót của giờ học cuối
– “Các con yên nghe thầy nói vài lời”.
Con tự hỏi có điều gì vậy nhỉ ?
Mà trông thầy thoáng nét trầm tư .
Và giọng thầy cất lên như mọi khi,
Nhưng hơn nữa, có gì như trầm lắng.
– “Thầy chuyển công tác…” con nghe lòng chết lặng
– “… Ráng học hành cho giỏi, cho ngoan”
Lời thầy khuyên thấm đượm giữa lòng con,
Và con sẽ mang theo suốt tháng ngày còn lại .
Rồi từ đây – ngày sau – và mãi mãi
Con không còn nghe thầy giảng như xưa
Con nghe lòng vừa phủ một mùa mưa …

Thầy bước đi như bao lần ra cửa .
Để lại trong con khoảng trống vô bờ.
Thế là hết ! Con khát khao bao lần nữa
Được thấy thầy lên lớp giảng văn thơ
Và mai sau – mai sau không bao giờ
Con có thể quên lời thầy nói
Giữa phút cuối cùng, trong tiếng trống trường tan.

NGHỊCH CẢNH

Đôi mắt dịu hiền dường như lẩn tránh
Khi bàn tay cầm phấn thân quen
Run run đưa mâm bánh
Chắc cô đang mong bán hết
Chiều nay …
Gặp thầy,
Đã gật đầu chào từ xa
Lẽ nào chiếc ba gác cùng thầy
Đi qua
Chẳng đáp lại, nhìn em một chút?

Nỗi buồn gợn lên cùng niềm xót xa nhất
Là mỗi khi gặp thầy cô vất vả ngoài đường
Bao tháng năm tận tụy dưới mái trường
Có ai muốn quên những em học trò nhỏ
Có một điều chắc ai cũng rõ
Sao thầy cô không muốn nhìn chúng em? …

BÀN TAY CỦA CÔ

Có một miền đất rất xa
Nơi bàn tay cô để lại
Bàn tay ngọt ngào hoa trái
Thành phố trên trang sách em

Cô ngồi soạn bài đêm đêm
Lung linh ánh đèn tỏa sáng
Mỗi ngày đứng trên bục giảng
Dắt em từng bước vào đời

Xôn xao âm thanh đất trời
Trên bàn tay cô đã dắt
Bàn tay lặng thầm dìu dắt
Cho em cả một bầu trời.

BIẾT CÓ BAO GIỜ

Dòng sông lớn dần theo năm tháng
Người lái đò tuổi bạc thời gian
Đưa người khách sang sông
Đưa khát vọng vào bờ
Nhưng biết bao giờ,
Người khách
Quay đầu ngó lại ?!

KHI EM GẮN ĐOÁ HOA HỒNG LÊN TÔI

… Là xanh xanh ngắt khoảng trời
Để tôi đi suốt cuộc đời cùng em.
Vẫn là cửa lớp thân quen
Sáng nay màu nắng ánh lên lạ thường
Các em hát : “Những con đường…”
Sao nghe như lá sân trường lao xao
Với nghề, tôi đã là bao
Với người, tôi kẻ đi sau ngồi cùng
Mang trên ngực đóa hoa hồng
Các em ơi có hiểu lòng thầy chăng ?
Viên phấn nào phải đũa thần
Để trang sách mãi trắng ngần, thơm tho …

LỜI CỦA THẦY

Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống
Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thủa học về cái nắng xôn xao
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá…

Xem thêm :  Cap hay về tình yêu đơn phương – mỗi câu nói là một nỗi buồn!

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ

NGÂN VANG BÀI HỌC CŨ

Tháng mười một
Mùa của đất trời đã vào đông
Từ lòng em cũng man mác mùa về :
Thầy cô ơi !
Từng lời giảng – Từng ước mơ cất cánh
Bao bài học – Bao nhớ bao quên ?
Mùa trời lạnh – Mùa lòng em ngọt ấm
Bài học hôm xưa còn ngân nga …

NGHĨ VỀ THẦY

Con đứng nhìn dòng sông trôi êm
Nắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nước
Xa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngược
Thấp thoáng chao nghiêng…
Khiến con chạnh nhớ về Người
và câu chuyện năm xưa …

Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược
Khách sang sông tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò ?
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con muốn hiểu, thầy ơi – người đưa đò vĩ đại
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương.

MỘT ĐỜI

Tôi đứng cao, không phải giữa cuộc đời
Mà phấn cầm tay, một mình bục giảng
Cái bệ gạch xây đơn sơ kiên nhẫn
Nhiều lúc thay bằng ghế gỗ chông chênh

Gập ghềnh đường đi những ngày tuổi xuân
Có khó khăn, có hay dở điệp trùng
Những lớp học sinh hằng ngày tiếp cận
Có nụ cười xen nước mắt rưng rưng

Gần gũi thân thương lại là cách biệt
Tôi vẫn xa trong rộn rã sân trường
Lời nói nhỏ giữa bạt ngàn xao xuyến
Của lớp người sau mơ vượt đại dương

Đơn sơ là những phần đóng góp của mình
Vào những ngày qua, chiến tranh gian khổ
Ngọn đèn thắp lớp đêm che chắn lại
Chỉ còn soi trang vở trắng học trò.

Nay đã bảy mươi, nhìn lại cuộc đời
Năm tháng đi rồi chắt chiu còn lại
Một đốm lửa nhen, nhiều mơ ước nhỏ
Công việc khai tâm khiêm tốn người thầy.

HOA VÀ NGÀY 20-11

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi
20-11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi

Cô tôi mặc áo dài trắng
Tóc xanh cài một nụ hồng
Ngỡ mùa xuân sang quá
Học trò ngơ ngẩn chờ trông…

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy …
Xuân sang, thầy đã bốn mươi
Mái tóc chuyển màu bụi phấn
Nhành hoa cô có còn cài ?

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy …
Tà áo dài trắng nơi nao,
Thầy cô- những mùa quả ngọt
Em bỗng thành hoa lúc nào.

XIN LỖI CÁC EM

Tôi đâu phải người làm nông
Cày xong đánh giấc say nồng một hơi
Chuông reo tan buổi dạy rồi
Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên.
Trách mình đứng trước các em
Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!
Rụng dần theo bụi phấn bay
Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh

Dẫu là lời giảng của mình
Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang
Dẫu là tiết học vừa tan
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!

Hiểu dùm tôi các em ơi
Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ
Cảnh đời chộn rộn bán mua
Áo cơm nào dễ chi đùa với ai .

Vờ quên cuộc sống bên ngoài
Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen
Dở hay, yêu ghét, trắng đen
Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu

Ai còn dằn vặt đêm sâu
Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên
Thật lòng tạ lỗi các em
Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!

BỤI PHẤN XA RỒI

( Viết tặng thầy cô của tôi)
Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai
Thuơng nhớ ngày xưa chất ngất hồn
Một mình thơ thẩn đi tìm lại
Một thoáng huơng xưa duới mái truờng

Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thuơng,
Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me
Bảng đen nằm nhớ nguời bạn trẻ
Bụi phấn xa rồi … Gởi chút huơng!

Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm
Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi!
Cuộc đời cũng tựa như trang sách
Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!

Nuớc mắt bây giờ để nhớ ai ???
Buồn cho năm tháng hững hờ xa
Tìm đâu hình bóng còn vuơng lại ?
Tôi nhớ thầy tôi, nhớ … xót xa!

Như còn đâu đây tiếng giảng bài
Từng trang giáo án vẫn còn nguyên
Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo
Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!!

THẦY ƠI…!

Mãi mãi bên con tiếng của thầy vang vọng
Đã xa rồi mà con ngỡ hôm qua
Bài giảng thầy như chắp cánh ước mơ
Cho con bay khỏi vùng trời cổ tích
Có những lúc lặng thầm, con ngắm:
Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn…
Tuổi thơ con như những ánh trăng rằm
Sao thấy được nỗi lòng thầy cùng năm tháng !

Đã đi qua một thời và con đã lớn
Bài học đầu đời con hiểu được thầy cô
Lời giải đáp cho con không còn là ẩn số
Mà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la.

Ở nơi xa theo hương bay của gió
Con gởi lòng mình thương kính đến thầy yêu.

TRỜI SAO

Bầu trời ngàn sao lấp lánh
Lung linh ước vọng học trò
Mái trường long lanh mắt sáng
Ngời ngời ước vọng thầy cô …
Trường ơi, là dòng sông mát
Giọt trong kiến thức loài người
Cho em tắm trong sự thật
Lớn dần nhân nghĩa – tinh khôi .

Trường ơi, mái nhà em đấy
Tuổi thơ gởi mãi nơi này
Bảng đen nở dòng chữ trắng
Tay thầy vẫy ước mơ bay .

Thầy chưa từng dang tay đánh
Búp hoa còn giấu trong cành
Tuổi thơ cần nhiều cá tính
Cho đời đủ sắc tươi xanh

Cô ơi dang đôi tay rộng
Ôm em siết chặt vào lòng
Để đôi mắt em ngấn lệ
Long lanh hạt ngọc tình thương

Cô ơi ngọt ngào giọng nói
Bây giờ đời thiếu tiếng ru
Tình thương chảy trên trang giấy
Vào đời rửa sạch nỗi đau

Thầy cô cùng nhau thắp sáng
Niềm tin trong mắt học trò
Ngàn sao giữa trời ước vọng
Sáng ngời ánh mắt nên thơ.

GỬI THẦY

Thầy về hưu nghỉ với cháu con
Để lại “Cáo Bình Ngô” giữa chừng đọc dở
Chú dế mèn phiêu lưu trước đời bỡ ngỡ
Chúng em nhớ thầy, lớp học vắng tiếng reo
Cái bảng đen nhớ thầy biết bao
Hàng chữ xô nghiên buổi đầu đến lớp
Tiếng gọi dò bài từng làm em hồi hộp
Theo thời gian vọng mãi đến bây giờ

Lời giảng đi qua bao thế hệ học trò
Năm tháng nhuộm tóc xanh thầy bạc trắng
Trang giáo án mở chân trời khát vọng
Tất cả bây giờ nay thành kỷ niệm…

Điểm mười thầy cho tròn lắm thầy ơi
Mơ ước một đời chân đi chưa hết
“Cáo Bình Ngô” chúng em còn đọc tiếp
Đưa dế mèn về bến đỗ chờ mong…

CHIỀU THU VẮNG THẦY

Hôm nào mẹ dắt tới trường
Con ngồi tập viết thầy còn cầm tay
Thời gian mùa phượng cánh bay
Nào hay đã trắng tóc thầy phấn vương…
Chiều nay rảo bước chân hoang
Con đi tìm lại ngày con có thầy
Thoảng trong hơi gió ngàn cây
Lời thầy như vẫn tràn đầy yêu thương

Ngày mai tháng chín khai trường
Vắng thầy cả lớp cứ vương vấn buồn…

“MỘT VỚI MỘT…”

“Một với một là hai …”
Cái thuở nào cô dạy em đếm trên từng ngón nhỏ
Để giờ đây thời gian như cơn gió
Nhẹ nhàng qua … Tất cả xa rồi
Tuổi thơ êm đềm trong tiếng à ơi
Cánh võng chao theo tóc bà bạc trắng
Đôi mắt mẹ ánh niềm vui thầm lặng
Con đi học về còn chút nắng trên vai

Cả những kỷ niệm buồn cũng không thể nào phai
Em đếm “một, hai” cất vào ký ức
Không tìm thấy cô qua từng dòng mực
Nhắm mắt đếm thầm cô về lại … trên tay …

TƯƠNG LAI

Ngoài khung cửa trầm tư cây bàng lá đỏ
Dưới sân trường hoa điệp nở vàng ươm
Hương của đất và hương của trời cùng hòa quyện
Giữa trời kia vang tiếng hót trong ngần
Con chim non đã biết tự mình bay
chập chững…
Cành cây nâng đỡ những bước chuyền
Nhìn lại sau mình và nhìn lên phía trước
Đường chân trời rộng mở
những cánh cửa trí thức còn đóng chặt
Ai là người tiến lên ?
và ai là người lùi lại ?
Vẫn nhớ lời cô dặn:
“Nên làm gì để giúp ích tương lai”

THẦY

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi …
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu …

CÔ GIÁO NGÀY XƯA

Nhắm mắt lại mình sẽ thành người lớn
Em theo cô đi học trường làng!
Mây trắng trôi trên trời làm điểm tốt
Cô giận em rồi mấy bữa không sang…
Có một kẻ luôn nhớ về quá khứ
Tuổi thơ trôi như mây trắng trên đầu
Cô giáo nhỏ của một thời xưa cũ
Lâu lắm rồi tưởng đã bặt tin nhau

Về vườn xưa thổi lên cơn gió
lá rơi …
ghi dấu một nụ cười
Nhắm mắt ngỡ mình lạc vào cổ tích
Sổ điểm hôm nay sao bỗng thiếu tên tôi ?

NGƯỜI LÁI ĐÒ TRÊN DÒNG ĐỜI

Một dòng đời – một dòng sông
Mấy ai là kẻ đứng trông bến bờ
Muốn qua sông phải có đò
Đường đời muôn bước phải nhờ người đưa …
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò trí thức thầy đưa bao người
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu con gửi lại người cha thương

Con đò mộc – mái đầu sương
Theo con đi khắp muôn phương mai này
Khúc sông ấy vẫn ngày ngày
Thầy đưa những chuyến đò đầy qua sông …

HOA CÚC VÀNG TẶNG CÔ

Cô giáo công đoàn dạy lớp năm
Mười năm tận tụy bạc chúng lòng
Trường lớp bùi ngùi thương chiếc bóng
Phượng mấy mùa vẫn một sắc bông
Mười năm dằng dặc ngâu rồi bấc
Thổi gầy thêm nét phấn tài hoa
Con đường đất cơn mưa bữa nọ
Để lại dấu chân người đi xa

Học trò cũ ra trường nhớ lớp
Hai ba năm có bận quay về
Chỉ có thuyền đi là đi mất
Cả tiếng gọi đò lộng bến quê

Mười năm lãng đãng trong màu khói
Một chút thu vàng ở cuối sân
Cũng có lúc tung tăng chân sáo
Và đôi khi đông lạnh thành băng

Cô giáo quê bám trường đứng lớp
Mười năm giáo án nở hoa đèn
Cuối khóa em nào thi cũng đỗ
Duyên cô khóa bảng chẳng đề tên

CÔ GIÁO NHỎ

Cô giáo của em
Tóc dài óng ả
Vóc người phong nhã
Hiền như mẹ hiền
Cô giáo của em
Sáng nay đến trường
Ngọn cỏ ngậm sương
Mặt trời trở giấc…

Cô giáo của em
Bước vào cửa lớp
Gió lùa hoa mướp
Vờn chú ong non

Cô giáo của em
Cất cao giọng hát
Mây thành gió mát
Lồng lộng hồn em

Cô giáo của em
Lung linh cánh mỏng
Như bà tiên mộng
Dỗ giấc em ngoan…

NHỚ NHỮNG DÒNG SÔNG

Các em xa cuối chân trời
Thầy còn đây giữa dòng đời buồn tênh
Những dòng trong chảy trăm miền
Có vương một chút muộn phiền vì nhau
Thầy về sóng vỗ lao xao
Ba năm ngỡ mới hôm nào còn đây ?
Những trang lưu bút chuyền tay
Gởi cho ai, chút tình ai … ngọt ngào

Đưa em qua mấy nhịp cầu
Náng mưa kia có dãi dầu đời em ?
Trường xưa, lớp cũ thân quen
Nhói lòng nghe một tiếng chim cuối trời

Các em yêu – đã xa rồi
Hồi chuông như cũng ngậm ngùi vào trưa ….

TẢN MẠN VỀ NGHỀ

1. Người đi – lòng chẳng xa lòng
Học trò, đồng nghiệp thủy chung một đời
2. Hai mươi năm một giấc mơ
Câu thơ ngày đó… bây giờ là đây
Hai mươi năm được làm thầy
Bao vinh quang, bao đắng cay cuộc đời
Bạn bè còn lại mấy người
Học trò mấy lớp ra đời thành nhân
Hai mươi năm kiếp phong trần
Với các em sức thanh xuân vẫn còn
Hai mươi năm tấm lòng son
Như hoa sen đậm sắc hồng ban mai
Con thuyền tách bến ra khơi
Cánh buồm căng gió nửa đời lại đi
Dù cho bão tố bất kỳ
Tim hồng, phấn trắng ngại gì gió to
Cám ơn em, tuổi học trò
Cho thầy thêm sức trồng hoa dâng đời
Ngày hai mươi – tuổi hai mươi
Nửa đời dạy học… đam mê vẫn còn.

3. Dâng cô bông hồng trắng
Hồng đỏ kính dâng thầy
Bao bông hồng còn lại
Đưa em vào tương lai

4. Em ngồi đó, một khung trời để nhớ
Mắt biết xôn xao, tinh nghịch má hồng
Tà áo ngây thơ, nụ cười rạng rỡ
Một – sáng – khai – trường, giờ đã xa xăm

CŨNG CÓ LÚC

Cũng có lúc thấy lòng trống vắng
Như chiều không chút nắng cuối ngày
Từng không một thoáng mây bay
Gió đan sợi lạnh se tay qua lòng
Ấy là lúc chiều không tiết dạy
Cõi xa xăm đâu lại quay về
Thầy cô … trường lớp… a ê!
Tuổi thư sinh cũng mãi mê một đời

Ấy là lúc triều khơi tưởng vọng
Thầy cô xưa … tuổi mộng qua rồi
Sân trường chút bóng hình thôi
Mà sao dâng kín hồn tôi nỗi niềm

Hình như có chút gì xúc động
Ở trong ta, mà cũng… trong em
Thửơ xưa chung mái, chung rèm
Tung tăng chân sáo, êm đềm ngày xa

Tôi bước xuống ngôi nhà truyền thống
Cõi người xưa … tìm bóng người xưa
Thầy ơi! một kiếp đò đưa
Giờ là sương khói nhẹ thư chút tình

Bốn thế hệ đậm tình nhà giáo
Ngày hai mươi kính báo với thầy
Chân trần chút bụi trần ai
Lòng trần nhẹ tưởng như Thần với Tiên

Cũng có lúc tưởng về cõi ấy
Cõi đời thường thiếu mấy đồng lương
Con năm đứa, vợ vẫn thương
Mà sao muốn trút vấn vương đời mình

Ấy là lúc bực tình con trẻ
Trăm đồng lương ậm ẹ quấy rầy
Các con còn xéo quanh đây
Bố ông cũng thác… là thầy với cha?

Ấy là lúc học trò bát nháo
Sợ Sida còn háo “chôm chôm”
Học hành quậy quạng “lôm côm”
Còn đâu khuya sáng, sớm hôm sách đèn

Còn đôi đứa đáng khen trước lớp
Miệt mài chăm soi lớp đàn sau
Giáo viên chủ nhiệm ước ao
Ngày mai đất nước tiến mau kịp đời

Cũng có lúc thấy đời thanh thản
Thầy thong dong ngày tháng đời người
Sáng lên má đỏ hồng tươi
Tưởi thơ lồng bóng tuổi người trăm năm

Ấy là lúc tháng năm sắp tắt
Cõi đời người hiu hắt thời gian
Bóng thầy tràn ngập không gian
Bóng con lộng gió ngang tràn hư vô

Ấy là lúc lòng sao sống động
Dưới chân thầy phòng Truyền Thống lặng câm
Mình con tưởng vọng nghìn năm
Ôi! Trăm năm tưởng nghìn năm… thật là

HÁT LAN MAN…

Lại nghĩ về người – lại nghĩ về nghề
Một đời vui ít buồn lê thê!
Con chim già hót còn vui được
Người già rồi – hát chẳng ai mê
Hôm qua lên lớp nghe đầu váng
Chân mỏi – lưng đau – kính nhập nhòe
Biết chẳng ai mê mà vẫn hát
Hát hoài – hát mãi – một mình nghe

Hát Lục Vân Tiên – nhớ Cụ Đồ
Sức tàn gậy gãy vẫn xông vô
Cây hương nghĩa sĩ còn ai thắp
Chút nghĩa vì nhau bọt sóng xô

Nhớ Nguyễn Du – hát khúc Đoạn Trường
Tài hoa bạc mệnh – Kiều bi thương
Vung gươm quyết diệt phường vô lại
Từ Hải còn đâu – giọt lệ vương

Hát khúc Bình Ngô – cơ đồ văn hiến
“Thực và trong” – tim vẫn sáng đôi bờ
“Bỉ rồi Thái” – càn khôn dĩ định
Giang sơn vạn cổ – thực hay mơ

Ôi Xuân tóc đỏ sao nhiều thế
Đoán giữa trần ai đoán chẳng già
Thương bạn – thương trò – thương lắm nỗi
Một đời chị Dậu xót anh Pha

Muốn sống vô tâm cho bớt khổ
Vô tâm lại thẹn cỏ cây buồn
Thương mình – thương bạn – thương duyên nghiệp
Phổi rát – đêm về – nước mắt tuôn

Nước mắt tuôn – vẫn sống trọn cho nghề
Sống vì đời – vì người say mê
Hát lan man… giữa môi đời cay ngọt
Khổ thế mà sao mê vẫn mê !

CÓ THỂ MAI NÀY…

Có thể mai này thầy không đến lớp
Các em đừng buồn – chẳng có gì đâu!
Nghề cao quý – người thừa – đời chẳng quý
“Chưa phải thân sâu – vẫn khiến bát canh sầu” !
Có thể mai này thầy không đến lớp
Xa các em – ai xé ruột gan thầy !
Đã trót nữa đời – phấn vương trắng tóc
Buộc phải bỏ nghề … nghĩ đắng, nghĩ cay !

Có thể mai này … thầy không đến lớp
Đừng lo cho thầy – hỡi những em ngoan
Thầy vẫn sống như tháng năm đã sống
Vẫn có nước trong – vẫn rau cháo đàng hoàng !

Nghề dạy học từng quen thanh đạm
Chuyện áo cơm không bận lắm cho đời
Thương cái chữ – làm sao nhai nuốt hết
Nuốt chữ … nghẹn lời … cực lắm người ơi!

Vẫn còn đó một trái tim nóng bỏng
Một “trái tim không chữ” khỏe ru đời
Vẫn còn đó – trong thời gian rất đẹp
Khi trong mơ …văng vẳng tiếng “thầy ơi”

TỰ THÚ VỚI THẦY

Em lạ lẫm bước chân vào Đại học
Mặc áo sinh viên ngơ ngác giảng đường
Mắt kiếm tìm giữa bè bạn bốn phương
Bóng dáng thân thương bạn mình ngày ấy
Tìm đâu được, một mình, thôi thì vậy
Em tự tin kiêu hãnh, buổi ban đầu
Đã một thời bài luận được khen “sâu”
Phương trình toán em cho là đơn giản

Kiến thức con người, đâu là giới hạn ?
Em không tìm ra định luật bù trừ
Nên nghĩ mình sức học hẳn còn dư
Đâu biết được, ấy là thầy độ lượng !

Năm đầu tiên em ngỡ mình lạc hướng
Bài luận văn chỉ đủ điểm là cùng
Cảm ơn thầy, cuộc sống vẫn bao dung
Em chưa vấp nhưng hiểu mình nông cạn…
 
Ơn Thầy

Viên phấn nào trên tay
Thầy dạy em học chữ
Bụi phấn nào bay bay
Vương tóc thầy trắng xóa

Bao mùa thu đi qua
Thầy xưa nay đã già
Khai trí em thêm sáng
Cho cây đời nở hoa

Từng lời giảng yêu thương
Bao lớp trẻ xa trường
Gói hành trang thêm nặng
Nghĩa tình thầy vấn vương

Mai lớn khôn nên người
Khi nào em quên được?
Công ơn người đi trước
Dìu dắt chúng em theo.
 
Thầy Ơi!…
Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hôm nay ?

Con không muốn ca mãi điệp khúc “Nhân ngày 20 tháng 11, chúng con xin kính chúc…” rồi tặng hoa, tặng quà, rồi reo hò bôm bốp vỗ tay . Thầy dạy chúng con đừng là cái máy .

Thầy dạy chúng con đừng ỷ lại . Hãy sống sao nên người! Hãy trung thực, hãy là mình trước đã! Các em ơi, làm người thật không dễ! Lũ chúng con lắng nghe đứa khẽ cười, đứa thở dài, đứa buồn lặng lẽ.

Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hôm nay ?

Lũ chúng con mấy đứa nghe lời thầy ? Đứa nào lo chơi hơn lo học. Đứa nào đớn hèn, chạy chọt? Đứa nào đua đòi đánh mất chính mình? Đứa nào thấy trời vẫn xanh?

Trời vẫn xanh mà đời nhiều sắc. Người ba buổi vật lộn kiếm từng đồng. Kẻ không ngủ hăm bốn trên hăm bốn giờ học hành tập luyện. Kẻ ngày đêm rong chơi quên phát triển cộng đồng…

Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hôm nay ?

Trên tay con vẫn là hoa là quà tặng. Con bước đến trước thầy đứng lặng. Chúng bạn giục: “Nói đi, nói gì đi”. Con cúi mặt ấp úng: “Xin thầy tha lỗi cho chúng con!”. Thầy cười hiền run run đặt tay lên vai con mắt đỏ. Không một tiếng reo cười . Không một tiếng vỗ tay . Không như những năm trước, chúng con lặng lẽ cúi đầu .
CÔ GIÁO NGÀY XƯA
Nhắm mắt lại mình sẽ thành người lớn
Em theo cô đi học trường làng!
Mây trắng trôi trên trời làm điểm tốt
Cô giận em rồi mấy bữa không sang…
Có một kẻ luôn nhớ về quá khứ
Tuổi thơ trôi như mây trắng trên đầu
Cô giáo nhỏ của một thời xưa cũ
Lâu lắm rồi tưởng đã bặt tin nhau
Về vườn xưa thổi lên cơn gió
lá rơi …
ghi dấu một nụ cười
Nhắm mắt ngỡ mình lạc vào cổ tích
Sổ điểm hôm nay sao bỗng thiếu tên tôi ?
BÀN TAY CỦA CÔ
Có một miền đất rất xa
Nơi bàn tay cô để lại
Bàn tay ngọt ngào hoa trái
Thành phố trên trang sách em
Cô ngồi soạn bài đêm đêm
Lung linh ánh đèn tỏa sáng
Mỗi ngày đứng trên bục giảng
Dắt em từng bước vào đời
Xôn xao âm thanh đất trời
Trên bàn tay cô đã dắt
Bàn tay lặng thầm dìu dắt
Cho em cả một bầu trời .
X· luËn 20 -11
 
Tiết trời trở lạnh sang đông. Ngày 20-11 lại đến. Những kỷ niệm về công ơn Thầy Cô giáo bỗng trổi dậy trong tiềm thức khiến mỗi chúng ta lại nao nao xúc động. Nhanh thật! Mới đó mà gần mười năm đã trôi qua kể từ ngày đầu tiên em cắp sách đi học. Gần mười năm em đến trường được Thầy Cô giảng dạy, mười năm mà tình nghĩa của Thầy Cô ngọt ngào quyện theo mỗi bước tiến của em. Và bây giờ đây chúng em đang ở ngôi trường Việt Đức thân yêu, học lớp 8 TN 1 với thầy cô mới nhưng 2 tháng qua cũng đã là quá đủ để chúng em cảm nhận được tình yêu thương mà các thầy các cô đã dành cho chúng em. Và chúng em cảm thấy chúng em đã lớp 8 rồi mà vẫn như là học sinh lớp 1, mới bẽn lẽn bước vào lớp.
Điều mà em đón nhận được ở tất cả các vị Thầy Cô ấy là tình thương bao la vô bờ bến. Đã bao lần em bắt gặp ở Thầy Cô nét phiền muộn ưu tư khi chúng em chưa ngoan. Và cũng bao lần em nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ làm Thầy Cô trẻ hẳn lại mỗi lúc chúng em cố gắng trong học tập. Cao cả thay những kỹ sư tâm hồn!
Thầy Cô đã vì chúng em mà có quản ngại chi. Vậy mà đôi lúc chúng em nào có hiểu ra điều đó làm cho Thầy Cô phiền lòng. Chúng em đã từng không chuẩn bị bài khi đến lớp, và viện lý là bài khó học. Nhưng tại sao chúng em không hiểu rằng để giảng dạy cho dễ hiểu, Thầy Cô đã tốn bao công sức chuẩn bị giáo án hằng đêm.
Tại sao chúng em không biết rằng có những đêm mất điện, trong lúc chúng em ngủ say thì Thầy Cô còn thức bên ngọn đèn chấm bài, sửa từng câu, từng chữ… Còn biết bao câu hỏi tại sao, chúng em thật nông nổi và đáng trách. Nhưng Thầy Cô bao giờ cũng sẵn sàng tha thứ bằng tình thương yêu học trò nồng thắm. Ôi Thầy Cô của chúng em!
Rồi khi em được công nhận là học sinh giỏi, cha mẹ, bạn bè và người xung quanh đều khen ngợi. Nhưng em hiểu rằng, đằng sau thành tích đó là những giọt mồ hôi và hơi ấm tình thương của Cô. Em như một bông hoa, còn Cô là lòng đất. Hoa phải nhờ đất nuôi sống, nhờ đất lớn lên và xinh đẹp tô điểm cho đời. Thế nhưng người ta chỉ khen hoa đẹp, mấy ai nhớ đến nguồn gốc đã nuôi sống bông hoa.
Song, đất không bao giờ phiền lòng về điều đó, vẫn tháng tháng ngày ngày nuôi sống vẻ đẹp cho đời. Cô cũng vậy, như dòng nước chảy xuôi, dạy dỗ chúng em mà không hề toan tính. Cho nên chúng em – những bông hoa phải biết cội nguồn cho mình sức sống, mà tỏ lòng biết ơn đối với Thầy Cô. Dù biết là nhớ ơn thế nào cho đủ, nhưng cũng phải tỏ chút gì để thể hiện tinh thần uống nước nhớ nguồn. Lòng biết ơn đôi khi chỉ là việc đến thăm viếng Thầy Cô mỗi dịp Tết, lễ… nhưng nó sẽ động viên Thầy Cô rất nhiều trong việc giảng dạy.
…Một mùa Xuân mới lại sắp về. Chúng em thêm một tuổi, và tóc Thầy Cô cũng thêm nhiều sợi bạc. Tóc Thầy Cô đã bạc đi cho mùa Xuân quê hương mãi mãi tươi xanh. Thầy Cô, đó là tấm gương sáng tuyệt vời, là ngọn đuốc thiêng liêng soi đường cho chúng em bước tới. Rồi mai kia khi chúng em đã rời xa quê hương. Em đã vào đại học, tiếp tục con đường học vấn của mình. Bước đường tương lai rộng mở trước mắt em. Con đường ấy chính Thầy Cô là người khai mở. Vì thế, cho dù đã trưởng thành đến mấy, dù giữ vị trí nào trong xã hội, thì những hình bóng kính yêu của Thầy Cô mãi mãi ở bên em như nhắc nhở, động viên em trong suốt cuộc đời. Hôm nay đây, với sự họp mặt đầy đủ của các thành viên trong lớp 8 TN 1, chung em xin được kinh tặng cô những bông hoa tươi thắm nhất, không chỉ là tấm lòng mà chúng em giành cho cô mà còn là một lời hứa chân thực nhất chúng em muốn nói với cô: Chúng em sẽ cố gắng chăm ngoan hơn để không phụ lòng cô đã mong mỏi ở chúng em.Ngoài mẹ cha , thầy cô là tất cả ,
Đã cho em đôi cánh bước vào đời
Trong lòng em mãi luôn thầm nhủ :
“Nhớ ơn thầy cô đến trọn đời!”
 
 
 
 

Xem thêm :  Suy nghĩ về hậu quả của việc phán xét người khác một cách dễ dàng

Nhắc đến ngày nhà giáo việt nam là nhắc đến một ngày trọng đại, ý nghĩa nhất trong những ngày ý nghĩa. Là ngày để toàn nhân loại hướng về các thầy cô-những người lái đò âm thâm, lặng lẽ, những người ươm mầm xanh cho đất nước.Đôn-ki-xtôi đã có câu nói nổi tiếng là “Dưới ánh hào quang của ánh sáng mặt trời, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học”. Quả thật vậy, nghề dạy học là một nghề vô cùng cao quý, đào tạo nên nguồn nhân lực quyết định tới sự phát triển của đất nước. Vì vậy, khi ngày 20-11 đến, từ cụ già mái tóc bạc phơ đến những em thơ cắp sách đến trường, từ miền xuôi đến miền ngược, từ hải đảo xa xôi đến miền núi đều đến chúc mừng, thăm hỏi và tỏ lòng biết ơn vô hạn tời các thầy cô giáo của mình.Là những học sinh đang ngồi học dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, là những chủ nhân tương lai của đất nước, tập thể lớp 8C chúng em đã, đang và sẽ phấn đấu ra sức rèn luyện tài đức để trở thành những người công dân có ích cho xã hội, để không phụ lòng mong mỏi của các thầy cô, để 8C là một khóm hoa đẹp trong mái trường …………..là một khóm hoa đẹp. Điều đó được thể hiện qua từng giờ học, sự tiến bộ qua các tuần học của lớp, phấn đấu thi đua giành những bông hoa điểm 8 tươi thắm nhất dâng tặng thầy cô nhân ngày 20-11.Và hơn nữa, chúng em đang ấp ủ trong mình những ước mơ, hoài bão, đó cũng là một động lực giúp chúng em vươn lên.Với cá nhân em, em luôn có một ước mơ cháy bỏng là trở thành cô giáo để đem ánh sáng văn hoá về thắp lên những tâm hồn bé nhỏ của các em thơ tại bản làng em, tiếp bước các thầy cô dìu dắt những em nhỏ trở thành ngưòi có ích cho xã hội…..Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nayCon bỗng thấy tóc thầy bạc trắngCứ tự nhủ rằng đó là bụi phấnMà sao lòng xao xuyến mãi không nguôiBao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi …Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lạiMái chèo đó là những viên phấn trắngVà thầy là người đưa đò cần mẫnCho chúng con định hướng tương laiThời gian ơi xin dừng lại đừng trôiCho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữaGọi tiếng thầy với tất cả tin yêu …Rồi các em một ngày sẽ lớnSẽ bay xa đến tận cùng trờiCó bao giờ nhớ lại các em ơiMái trường xưa một thời em đã sốngNơi đã đưa em lên tầm cao ước vọngVị ngọt đầu đời bóng mát ca daoThủa học về cái nắng xôn xaoLòng thơm nguyên như mùi mực mớiDẫu biết rằng những tháng ngày sắp tớiThầy trò mình cũng có lúc chia xaSao lòng thầy canh cánh nỗi thiết thaMuốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủMột lời khuyên biết thế nào cho đủCác em mang theo mỗi bước hành trìnhCác em lúc nào cũng nhớ đừng quên:Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá…Rồi các em mỗi người đi mỗi ngãChim tung trời bay bỗng cánh thanh niênỞ nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miềnỞ nơi đâu có thầy luôn thương nhớKhi thầy về nghỉ hưuCây phượng già treo mùa hạ trên caoNơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:”Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.Ngày hôm qua hay tự tháng năm nàoCon nao nức bước vào trường trung họcThương cây lúa hóa thân từ hạt thócThầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủiNhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?Mai thầy về, mùa gọi nắng lên caoVai áo bạc như màu trang vở cũCon muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứĐã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!Cầm bút lên định viết một bài thơChợt nhớ ra nay là ngày nhà giáoChợt xấu hổ cho những lần cao ngạoThì ra con cũng giống bấy nhiêu người.Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩĐâu là cha, là mẹ, là thầy…Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…Biết bao giờ con lớn được,Thầy ơi !Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…Những con chữ đều đều xếp thẳngSao lại quặn lên những giả dối đến gai người .Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiuChuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánhCửa sổ xe ù ù gió mạnhCon đường trôi về phía chẳng là nhà…Mơ màng nghe tiếng cũ ê aThầy gần lại thành bóng hình rất thựcCó những điều vô cùng giản dịSao mãi giờ con mới nhận ra.Em vẫn thường nhắc đến mùa thuBông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏBài tập đọc năm nao em còn nhớDẫu bây giờ em đã biết làm thơĐọc chữ O cô dặn phải tròn môiChỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏMải rong chơi nên em chẳng thuộc bàiChỉ mỗi chữ O em đọc saiDường như cô già đi mấy tuổiĐến khi em hiểu điều đơn giản ấyCô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kiaLà một lớp người lớn lên và biết sốngMặt đất như trời xanh mơ mộngBông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.Khởi đầu cho một chuyến đi xaLối trường cũ thoảng hương cỏ mậtBài tập đọc khóa bình minh thứ nhấtCả cuộc đời cô dõi bóng theo em …Một đời người – một dòng sông…Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,”Muốn qua sông phải lụy đò”Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa …Tháng năm dầu dãi nắng mưa,Con đò trí thức thầy đưa bao người.Qua sông gửi lại nụ cườiTình yêu xin tặng người thầy kính thương.Con đò mộc – mái đầu sươngMãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,Khúc sông ấy vẫn còn đâyThầy đưa tiếp những đò đầy qua sông…Em nghe thầy đọc bao ngàyTiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhàMái chèo nghiêng mặt sông xaBâng khuâng nghe vọng tiếng bà năm xưaNghe trăng thở động tàu dừaRào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời…Đêm nay thầy ở đâu rồiNhớ thầy, em lại lặng ngồi em nghe …Có một miền đất rất xaNơi bàn tay cô để lạiBàn tay ngọt ngào hoa tráiThành phố trên trang sách emCô ngồi soạn bài đêm đêmLung linh ánh đèn tỏa sángMỗi ngày đứng trên bục giảngDắt em từng bước vào đờiXôn xao âm thanh đất trờiTrên bàn tay cô đã dắtBàn tay lặng thầm dìu dắtCho em cả một bầu trời.Con trở về giở lại hành trang kỷ niệmThấy lòng mình hổ thẹn biết baoĐã mấy lần mùa lá gọi lao xaoCon mãi bước vẫn chưa lần tìm lạiNhững “dấu xưa” một thời thơ dạiNhững hồn nhiên như lá giao mùa…Con – ba mươi và cuộc sống tranh đuaThèm níu được thời gian con mười bảy…Thầy còn nhớ bao bài thơ đã viếtCho mỗi lần một thế hệ đi quaBao tâm huyết một đời chẳng phôi phaBao bụi phấn đã nhuốm màu mái tócBa năm ấy chỉ đong bằng một khắcXoè bàn tay khẽ chạm – kỷ niệm rơi…Rời mái trường thân yêuBao năm rồi cô nhỉ?Trong em luôn đọng lạiLời dạy bảo của côNgày ấy vào mùa thuBước chân em rộn rã…Cô không lời từ giãXa trường tự lúc nàoEm ngỡ như chiêm baoCô về đâu, chẳng biết?Vẫn vang lời tha thiếtTừ giọng cô dịu hiềnThời gian bước triền miênCô chưa lần quay lạiChúng em nhớ cô mãiMong thấy cô trở vềLúc xưa cô vỗ về…Nay chúng em khôn lớnNgày rời trường gần đếnBao giờ gặp lại cô?!Mỗi nghề có một lời ruDở hay thầy cũng chọn ru khúc nàyLời ru của gió màu mâyCon sông của mẹ đường cày của chaBắt đầu cái tuổi lên baThầy ru điệp khúc quê nhà cho emYêu rồi cũng nhớ yêu thêmTình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!Thầy không ru đủ nghìn câuBiết con chữ cũng đứng sau cuộc đờiTuổi thơ em có một thờiƯớc mơ thì rộng như trời, ngàn nămNhư ru ánh lửa trong hồnCái hoa trong lá, cái mầm trong câyThầy ru hết cả mê sayMong cho trọn ước mơ đầy của em.Mẹ ru em ngủ tròn đêmThầy ru khi mặt trời lên mỗi ngàyTrong em hạt chữ xếp dàyĐừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơmTừ trong vòm mát ngôi trườngXin lời ru được dẫn đường em đi(Con đường thầy ngỡ đôi khiTuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)Hẳn là thầy cũng già thôiHóa thân vào mỗi cuộc đời các emThì dù phấn trắng bảng đenHành trang ấy đủ thầy đem theo mìnhNgó trời xanh thấy chim về chốn cũTa ước mình được trở lại trường xưaQua bao năm bên xứ người xa lạTrong cô đơn ao ước một ngày về.Khi vẫn biết người xưa không còn nữaVà bạn bè mỗi đứa một phương trờiThầy cô cũ dần rời xa bục giảngTôi trở về với kỷ niệm thân thương.Ôi! Ghế đá ngày nào tôi vẫn đợiChắc rêu phong theo dòng chảy cuộc đờiPhượng ủ rũ theo mùa hạ vương vấnVe đầu hè khẽ gọi mùa chia tay.Đôi mắt nai tuổi trăng tròn thuở ấyTôi muốn nhìn như những lúc còn thơTiềng guốc đưa dọc hành lang cuối dãyMang yêu thương trong buổi mới vào trường.Tuy tất cả đã lùi vào quá khứVới thời gian còn lại được những gìNhưng tấm lòng của người con xa xứLuôn hướng về trường cũ ở quê hương.Tôi lặng lẽ gởi vào những câu thơNiềm yêu thương êm ái chẳng bến bờNét mực khô lệ chảy dài trên máBiết bao giờ được trở lại trường xưa.Nụ hoa hồng ngày xưa ấyCòn rung rinh sắc thắm tươi20-11 ngày năm ấyThầy tôi tuổi vừa đôi mươiCô tôi mặc áo dài trắngTóc xanh cài một nụ hồngNgỡ mùa xuân sang quáHọc trò ngơ ngẩn chờ trông…Nụ hoa hồng ngày xưa ấy …Xuân sang, thầy đã bốn mươiMái tóc chuyển màu bụi phấnNhành hoa cô có còn cài ?Nụ hoa hồng ngày xưa ấy …Tà áo dài trắng nơi nao,Thầy cô- những mùa quả ngọtEm bỗng thành hoa lúc nào .Bầu trời ngàn sao lấp lánhLung linh ước vọng học tròMái trường long lanh mắt sángNgời ngời ước vọng thầy cô…Trường ơi, là dòng sông mátGiọt trong kiến thức loài ngườiCho em tắm trong sự thậtLớn dần nhân nghĩa – tinh khôi.Trường ơi, mái nhà em đấyTuổi thơ gởi mãi nơi nàyBảng đen nở dòng chữ trắngTay thầy vẫy ước mơ bay.Thầy chưa từng dang tay đánhBúp hoa còn giấu trong cànhTuổi thơ cần nhiều cá tínhCho đời đủ sắc tươi xanhCô ơi dang đôi tay rộngÔm em siết chặt vào lòngĐể đôi mắt em ngấn lệLong lanh hạt ngọc tình thươngCô ơi ngọt ngào giọng nóiBây giờ đời thiếu tiếng ruTình thương chảy trên trang giấyVào đời rửa sạch nỗi đauThầy cô cùng nhau thắp sángNiềm tin trong mắt học tròNgàn sao giữa trời ước vọngSáng ngời ánh mắt nên thơ.Cây phượng già treo mùa hạ trên caoNơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:”Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.Ngày hôm qua hay tự tháng năm nàoCon nao nức bước vào trường trung họcThương cây lúa hóa thân từ hạt thócThầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủiNhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?Mai thầy về, mùa gọi nắng lên caoVai áo bạc như màu trang vở cũCon muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứĐã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!giá con số biến thành thơ thầy nhỉthì trò văn có lẽ chẳng nhức đầuvà thầy toán chẳg phải cầm thước kẻkhj cô trò cứ mãi ngó đi đâucâu hỏi ấy dẫu ko la vô nghiệmđừng trách em ấp úng chẳng nên lờisao thầy cứ nghiêm như là định lívì tất cả chỉ tương đối thầy ơithầy lắc đầu chắc các em quậy lắmphút lặng yên trên bục giảng thầy buồnchắc môn toán và trò văn trái dấutrò học hoài nhớ mỗi thước thầy thôi…..”Một với một là hai …”Cái thuở nào cô dạy em đếm trên từng ngón nhỏĐể giờ đây thời gian như cơn gióNhẹ nhàng qua … Tất cả xa rồiTuổi thơ êm đềm trong tiếng à ơiCánh võng chao theo tóc bà bạc trắngĐôi mắt mẹ ánh niềm vui thầm lặngCon đi học về còn chút nắng trên vaiCả những kỷ niệm buồn cũng không thể nào phaiEm đếm “một, hai” cất vào ký ứcKhông tìm thấy cô qua từng dòng mựcNhắm mắt đếm thầm cô về lại … trên tay …Con đứng nhìn dòng sông trôi êmNắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nướcXa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngượcThấp thoáng chao nghiêng…Khiến con chạnh nhớ về NgườiVà câu chuyện năm xưa…Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưaLặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngượcKhách sang sông tiếp hành trình phía trướcCó ai nhớ chăng hình ảnh con đò?Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờCon muốn hiểu, thầy ơi – người đưa đò vĩ đạiCon đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấyTrên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương.Đã lâu rồi không về nơi đâyCon đường nhỏ hai buổi mỗi ngàyLá vàng chiều khô rơi man mácCơn mưa nào thoang thoảng hương bay.Đã lâu rồi không về nơi đâyVẫn sắc hương hoa trái mọc đầyCon diều nhỏ chứa niềm thương nhớTrong khoảng trời bát ngát hương bay.Đã lâu rồi không về nơi đâyBao yêu thương tha thiết cô thầyVới bạn bè ngày nào chung lớpTuổi học trò trong trắng thơ ngây.Cứ mỗi lần nhìn cây phượng vĩLá phượng rơi cùng kỷ niệm quaNỗi buồn chúng bạn sắp xaTa đây nuối tiếc ngày qua mất rồi.Cây phượng già xù xì bóng rợpNhìn người người,lớp lớp đi quaBao nhiêu nỗi niềm thiết thaGiờ thành khúc hát,bài ca ấm lòng.Còn đâu kỷ niệm ngày xưa nữaNhững buổi đến trường mưa đẫm vaiBao lời khúc khích bên taiNay còn kí ức chẳng phai trong hồn.Con cám ơn thầy bài học hôm nayCho con hiểu cuộc đời là lẽ sốngCon người sống luôn phải biết hy vọngVà vươn lên tìm hạnh phúc ngày mai.Con phải bước trên những quãng đường dàiĐầy chông gai,lắm bụi đường vất vảHãy cố lên không được để vấp ngãNung nấu tâm hồn quyết thắng gian nanNhững kiến thức luôn rộng mở thênh thangCon cứ bước theo con đường đã chọnVững niềm tin_Tổ quốc đang chờ đónĐem hành trang tri thức giúp nước nhàHãy chen vai cùng thế giới bao laĐưa đất nước đi lên thời đại mớiSánh năm châu trong thiên niên kỉ tớiNhư những lời Bác từng nói không phai.Con cám ơn thầy bài học hôm nayCho con hiểu cuộc đời là lẽ sống.Ta xa rồi các bạn từ đâyBao kỷ niệm thân thương mỗi ngàyĐể giờ đây mỗi người mỗi ngãLưu bút hồng cứ mãi truyền tay.Ta xa rồi các bạn thân thươngBao tin vui hai buổi đến trườngGiờ chỉ còn lại vần thơ nhỏGhi ra vở một thời vấn vương.Thôi hờn dỗi những ngày xa xưaTrao cho nhau chiếc nhẫn cọng dừaThôi ai ơi,ngày mai xa cáchCó nhớ người đứng đợi dưới mưa.Thôi đừng khóc các bạn của tôiTôi luôn ghi nhớ mãi từng ngườiĐể ra trường ta xa mãi mãiBiết có còn gặp lại hay thôi ?Mỗi nghề có một lời ruDở hay thầy cũng chọn ru khúc nàyLời ru của gió màu mâyCon sông của mẹ đường cày của chaBắt đầu cái tuổi lên baThầy ru điệp khúc quê nhà cho emYêu rồi cũng nhớ yêu thêmTình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!Thầy không ru đủ nghìn câuBiết con chữ cũng đứng sau cuộc đờiTuổi thơ em có một thờiƯớc mơ thì rộng như trời, ngàn nămNhư ru ánh lửa trong hồnCái hoa trong lá, cái mầm trong câyThầy ru hết cả mê sayMong cho trọn ước mơ đầy của em.Mẹ ru em ngủ tròn đêmThầy ru khi mặt trời lên mỗi ngàyTrong em hạt chữ xếp dàyĐừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơmTừ trong vòm mát ngôi trườngXin lời ru được dẫn đường em đi(Con đường thầy ngỡ đôi khiTuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)Hẳn là thầy cũng già thôiHóa thân vào mỗi cuộc đời các emThì dù phấn trắng bảng đenHành trang ấy đủ thầy đem theo mìnhCon sững sờ sao thầy lại ra đi ?Khi chúng con không hề muốn vậy .Sao thầy lại nói lời chia ly ?Khi lòng con không nghĩ chuyện phân kỳ.Vào phút chót của giờ học cuối- “Các con yên nghe thầy nói vài lời”.Con tự hỏi có điều gì vậy nhỉ ?Mà trông thầy thoáng nét trầm tư .Và giọng thầy cất lên như mọi khi,Nhưng hơn nữa, có gì như trầm lắng.- “Thầy chuyển công tác…” con nghe lòng chết lặng- “… Ráng học hành cho giỏi, cho ngoan”Lời thầy khuyên thấm đượm giữa lòng con,Và con sẽ mang theo suốt tháng ngày còn lại .Rồi từ đây – ngày sau – và mãi mãiCon không còn nghe thầy giảng như xưaCon nghe lòng vừa phủ một mùa mưa …Thầy bước đi như bao lần ra cửa .Để lại trong con khoảng trống vô bờ.Thế là hết ! Con khát khao bao lần nữaĐược thấy thầy lên lớp giảng văn thơVà mai sau – mai sau không bao giờCon có thể quên lời thầy nóiGiữa phút cuối cùng, trong tiếng trống trường tan.Đôi mắt dịu hiền dường như lẩn tránhKhi bàn tay cầm phấn thân quenRun run đưa mâm bánhChắc cô đang mong bán hếtChiều nay …Gặp thầy,Đã gật đầu chào từ xaLẽ nào chiếc ba gác cùng thầyĐi quaChẳng đáp lại, nhìn em một chút?Nỗi buồn gợn lên cùng niềm xót xa nhấtLà mỗi khi gặp thầy cô vất vả ngoài đườngBao tháng năm tận tụy dưới mái trườngCó ai muốn quên những em học trò nhỏCó một điều chắc ai cũng rõSao thầy cô không muốn nhìn chúng em? …Có một miền đất rất xaNơi bàn tay cô để lạiBàn tay ngọt ngào hoa tráiThành phố trên trang sách emCô ngồi soạn bài đêm đêmLung linh ánh đèn tỏa sángMỗi ngày đứng trên bục giảngDắt em từng bước vào đờiXôn xao âm thanh đất trờiTrên bàn tay cô đã dắtBàn tay lặng thầm dìu dắtCho em cả một bầu trời.Dòng sông lớn dần theo năm thángNgười lái đò tuổi bạc thời gianĐưa người khách sang sôngĐưa khát vọng vào bờNhưng biết bao giờ,Người kháchQuay đầu ngó lại ?!… Là xanh xanh ngắt khoảng trờiĐể tôi đi suốt cuộc đời cùng em.Vẫn là cửa lớp thân quenSáng nay màu nắng ánh lên lạ thườngCác em hát : “Những con đường…”Sao nghe như lá sân trường lao xaoVới nghề, tôi đã là baoVới người, tôi kẻ đi sau ngồi cùngMang trên ngực đóa hoa hồngCác em ơi có hiểu lòng thầy chăng ?Viên phấn nào phải đũa thầnĐể trang sách mãi trắng ngần, thơm tho …Rồi các em một ngày sẽ lớnSẽ bay xa đến tận cùng trờiCó bao giờ nhớ lại các em ơiMái trường xưa một thời em đã sốngNơi đã đưa em lên tầm cao ước vọngVị ngọt đầu đời bóng mát ca daoThủa học về cái nắng xôn xaoLòng thơm nguyên như mùi mực mớiDẫu biết rằng những tháng ngày sắp tớiThầy trò mình cũng có lúc chia xaSao lòng thầy canh cánh nỗi thiết thaMuốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủMột lời khuyên biết thế nào cho đủCác em mang theo mỗi bước hành trìnhCác em lúc nào cũng nhớ đừng quên:Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá…Rồi các em mỗi người đi mỗi ngãChim tung trời bay bỗng cánh thanh niênỞ nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miềnỞ nơi đâu có thầy luôn thương nhớTháng mười mộtMùa của đất trời đã vào đôngTừ lòng em cũng man mác mùa về :Thầy cô ơi !Từng lời giảng – Từng ước mơ cất cánhBao bài học – Bao nhớ bao quên ?Mùa trời lạnh – Mùa lòng em ngọt ấmBài học hôm xưa còn ngân nga …Con đứng nhìn dòng sông trôi êmNắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nướcXa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngượcThấp thoáng chao nghiêng…Khiến con chạnh nhớ về Ngườivà câu chuyện năm xưa …Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưaLặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngượcKhách sang sông tiếp hành trình phía trướcCó ai nhớ chăng hình ảnh con đò ?Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờCon muốn hiểu, thầy ơi – người đưa đò vĩ đạiCon đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấyTrên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương.Tôi đứng cao, không phải giữa cuộc đờiMà phấn cầm tay, một mình bục giảngCái bệ gạch xây đơn sơ kiên nhẫnNhiều lúc thay bằng ghế gỗ chông chênhGập ghềnh đường đi những ngày tuổi xuânCó khó khăn, có hay dở điệp trùngNhững lớp học sinh hằng ngày tiếp cậnCó nụ cười xen nước mắt rưng rưngGần gũi thân thương lại là cách biệtTôi vẫn xa trong rộn rã sân trườngLời nói nhỏ giữa bạt ngàn xao xuyếnCủa lớp người sau mơ vượt đại dươngĐơn sơ là những phần đóng góp của mìnhVào những ngày qua, chiến tranh gian khổNgọn đèn thắp lớp đêm che chắn lạiChỉ còn soi trang vở trắng học trò.Nay đã bảy mươi, nhìn lại cuộc đờiNăm tháng đi rồi chắt chiu còn lạiMột đốm lửa nhen, nhiều mơ ước nhỏCông việc khai tâm khiêm tốn người thầy.Nụ hoa hồng ngày xưa ấyCòn rung rinh sắc thắm tươi20-11 ngày năm ấyThầy tôi tuổi vừa đôi mươiCô tôi mặc áo dài trắngTóc xanh cài một nụ hồngNgỡ mùa xuân sang quáHọc trò ngơ ngẩn chờ trông…Nụ hoa hồng ngày xưa ấy …Xuân sang, thầy đã bốn mươiMái tóc chuyển màu bụi phấnNhành hoa cô có còn cài ?Nụ hoa hồng ngày xưa ấy …Tà áo dài trắng nơi nao,Thầy cô- những mùa quả ngọtEm bỗng thành hoa lúc nào.Tôi đâu phải người làm nôngCày xong đánh giấc say nồng một hơiChuông reo tan buổi dạy rồiCòn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên.Trách mình đứng trước các emDửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!Rụng dần theo bụi phấn bayƯớc mơ một thuở căng đầy tuổi xanhDẫu là lời giảng của mìnhCơn ho chợt đến vô tình cắt ngangDẫu là tiết học vừa tanBước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!Hiểu dùm tôi các em ơiGiấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờCảnh đời chộn rộn bán muaÁo cơm nào dễ chi đùa với ai .Vờ quên cuộc sống bên ngoàiNhiều điều xa lạ nói hoài riết quenDở hay, yêu ghét, trắng đenCòn bao sự thật đã nhìn thẳng đâuAi còn dằn vặt đêm sâuTrong từng sợi tóc bạc màu truân chuyênThật lòng tạ lỗi các emHiểu ra khi đã lớn lên mai này!( Viết tặng thầy cô của tôi)Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phaiThuơng nhớ ngày xưa chất ngất hồnMột mình thơ thẩn đi tìm lạiMột thoáng huơng xưa duới mái truờngCho dẫu xa rồi vẫn nhớ thuơng,Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng meBảng đen nằm nhớ nguời bạn trẻBụi phấn xa rồi … Gởi chút huơng!Bạn cũ bây giờ xa tôi lắmMỗi đứa một nơi cách biệt rồi!Cuộc đời cũng tựa như trang sáchThư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!Nuớc mắt bây giờ để nhớ ai ???Buồn cho năm tháng hững hờ xaTìm đâu hình bóng còn vuơng lại ?Tôi nhớ thầy tôi, nhớ … xót xa!Như còn đâu đây tiếng giảng bàiTừng trang giáo án vẫn còn nguyênCuộc đời cho dẫu về muôn nẻoVẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!!Mãi mãi bên con tiếng của thầy vang vọngĐã xa rồi mà con ngỡ hôm quaBài giảng thầy như chắp cánh ước mơCho con bay khỏi vùng trời cổ tíchCó những lúc lặng thầm, con ngắm:Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn…Tuổi thơ con như những ánh trăng rằmSao thấy được nỗi lòng thầy cùng năm tháng !Đã đi qua một thời và con đã lớnBài học đầu đời con hiểu được thầy côLời giải đáp cho con không còn là ẩn sốMà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la.Ở nơi xa theo hương bay của gióCon gởi lòng mình thương kính đến thầy yêu.Bầu trời ngàn sao lấp lánhLung linh ước vọng học tròMái trường long lanh mắt sángNgời ngời ước vọng thầy cô …Trường ơi, là dòng sông mátGiọt trong kiến thức loài ngườiCho em tắm trong sự thậtLớn dần nhân nghĩa – tinh khôi .Trường ơi, mái nhà em đấyTuổi thơ gởi mãi nơi nàyBảng đen nở dòng chữ trắngTay thầy vẫy ước mơ bay .Thầy chưa từng dang tay đánhBúp hoa còn giấu trong cànhTuổi thơ cần nhiều cá tínhCho đời đủ sắc tươi xanhCô ơi dang đôi tay rộngÔm em siết chặt vào lòngĐể đôi mắt em ngấn lệLong lanh hạt ngọc tình thươngCô ơi ngọt ngào giọng nóiBây giờ đời thiếu tiếng ruTình thương chảy trên trang giấyVào đời rửa sạch nỗi đauThầy cô cùng nhau thắp sángNiềm tin trong mắt học tròNgàn sao giữa trời ước vọngSáng ngời ánh mắt nên thơ.Thầy về hưu nghỉ với cháu conĐể lại “Cáo Bình Ngô” giữa chừng đọc dởChú dế mèn phiêu lưu trước đời bỡ ngỡChúng em nhớ thầy, lớp học vắng tiếng reoCái bảng đen nhớ thầy biết baoHàng chữ xô nghiên buổi đầu đến lớpTiếng gọi dò bài từng làm em hồi hộpTheo thời gian vọng mãi đến bây giờLời giảng đi qua bao thế hệ học tròNăm tháng nhuộm tóc xanh thầy bạc trắngTrang giáo án mở chân trời khát vọngTất cả bây giờ nay thành kỷ niệm…Điểm mười thầy cho tròn lắm thầy ơiMơ ước một đời chân đi chưa hết”Cáo Bình Ngô” chúng em còn đọc tiếpĐưa dế mèn về bến đỗ chờ mong…Hôm nào mẹ dắt tới trườngCon ngồi tập viết thầy còn cầm tayThời gian mùa phượng cánh bayNào hay đã trắng tóc thầy phấn vương…Chiều nay rảo bước chân hoangCon đi tìm lại ngày con có thầyThoảng trong hơi gió ngàn câyLời thầy như vẫn tràn đầy yêu thươngNgày mai tháng chín khai trườngVắng thầy cả lớp cứ vương vấn buồn…”Một với một là hai …”Cái thuở nào cô dạy em đếm trên từng ngón nhỏĐể giờ đây thời gian như cơn gióNhẹ nhàng qua … Tất cả xa rồiTuổi thơ êm đềm trong tiếng à ơiCánh võng chao theo tóc bà bạc trắngĐôi mắt mẹ ánh niềm vui thầm lặngCon đi học về còn chút nắng trên vaiCả những kỷ niệm buồn cũng không thể nào phaiEm đếm “một, hai” cất vào ký ứcKhông tìm thấy cô qua từng dòng mựcNhắm mắt đếm thầm cô về lại … trên tay …Ngoài khung cửa trầm tư cây bàng lá đỏDưới sân trường hoa điệp nở vàng ươmHương của đất và hương của trời cùng hòa quyệnGiữa trời kia vang tiếng hót trong ngầnCon chim non đã biết tự mình baychập chững…Cành cây nâng đỡ những bước chuyềnNhìn lại sau mình và nhìn lên phía trướcĐường chân trời rộng mởnhững cánh cửa trí thức còn đóng chặtAi là người tiến lên ?và ai là người lùi lại ?Vẫn nhớ lời cô dặn:”Nên làm gì để giúp ích tương lai”Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nayCon bỗng thấy tóc thầy bạc trắngCứ tự nhủ rằng đó là bụi phấnMà sao lòng xao xuyến mãi không nguôiBao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi …Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lạiMái chèo đó là những viên phấn trắngVà thầy là người đưa đò cần mẫnCho chúng con định hướng tương laiThời gian ơi xin dừng lại đừng trôiCho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữaGọi tiếng thầy với tất cả tin yêu …Nhắm mắt lại mình sẽ thành người lớnEm theo cô đi học trường làng!Mây trắng trôi trên trời làm điểm tốtCô giận em rồi mấy bữa không sang…Có một kẻ luôn nhớ về quá khứTuổi thơ trôi như mây trắng trên đầuCô giáo nhỏ của một thời xưa cũLâu lắm rồi tưởng đã bặt tin nhauVề vườn xưa thổi lên cơn giólá rơi …ghi dấu một nụ cườiNhắm mắt ngỡ mình lạc vào cổ tíchSổ điểm hôm nay sao bỗng thiếu tên tôi ?Một dòng đời – một dòng sôngMấy ai là kẻ đứng trông bến bờMuốn qua sông phải có đòĐường đời muôn bước phải nhờ người đưa …Tháng năm dầu dãi nắng mưaCon đò trí thức thầy đưa bao ngườiQua sông gửi lại nụ cườiTình yêu con gửi lại người cha thươngCon đò mộc – mái đầu sươngTheo con đi khắp muôn phương mai nàyKhúc sông ấy vẫn ngày ngàyThầy đưa những chuyến đò đầy qua sông …Cô giáo công đoàn dạy lớp nămMười năm tận tụy bạc chúng lòngTrường lớp bùi ngùi thương chiếc bóngPhượng mấy mùa vẫn một sắc bôngMười năm dằng dặc ngâu rồi bấcThổi gầy thêm nét phấn tài hoaCon đường đất cơn mưa bữa nọĐể lại dấu chân người đi xaHọc trò cũ ra trường nhớ lớpHai ba năm có bận quay vềChỉ có thuyền đi là đi mấtCả tiếng gọi đò lộng bến quêMười năm lãng đãng trong màu khóiMột chút thu vàng ở cuối sânCũng có lúc tung tăng chân sáoVà đôi khi đông lạnh thành băngCô giáo quê bám trường đứng lớpMười năm giáo án nở hoa đènCuối khóa em nào thi cũng đỗDuyên cô khóa bảng chẳng đề tênCô giáo của emTóc dài óng ảVóc người phong nhãHiền như mẹ hiềnCô giáo của emSáng nay đến trườngNgọn cỏ ngậm sươngMặt trời trở giấc…Cô giáo của emBước vào cửa lớpGió lùa hoa mướpVờn chú ong nonCô giáo của emCất cao giọng hátMây thành gió mátLồng lộng hồn emCô giáo của emLung linh cánh mỏngNhư bà tiên mộngDỗ giấc em ngoan…Các em xa cuối chân trờiThầy còn đây giữa dòng đời buồn tênhNhững dòng trong chảy trăm miềnCó vương một chút muộn phiền vì nhauThầy về sóng vỗ lao xaoBa năm ngỡ mới hôm nào còn đây ?Những trang lưu bút chuyền tayGởi cho ai, chút tình ai … ngọt ngàoĐưa em qua mấy nhịp cầuNáng mưa kia có dãi dầu đời em ?Trường xưa, lớp cũ thân quenNhói lòng nghe một tiếng chim cuối trờiCác em yêu – đã xa rồiHồi chuông như cũng ngậm ngùi vào trưa ….1. Người đi – lòng chẳng xa lòngHọc trò, đồng nghiệp thủy chung một đời2. Hai mươi năm một giấc mơCâu thơ ngày đó… bây giờ là đâyHai mươi năm được làm thầyBao vinh quang, bao đắng cay cuộc đờiBạn bè còn lại mấy ngườiHọc trò mấy lớp ra đời thành nhânHai mươi năm kiếp phong trầnVới các em sức thanh xuân vẫn cònHai mươi năm tấm lòng sonNhư hoa sen đậm sắc hồng ban maiCon thuyền tách bến ra khơiCánh buồm căng gió nửa đời lại điDù cho bão tố bất kỳTim hồng, phấn trắng ngại gì gió toCám ơn em, tuổi học tròCho thầy thêm sức trồng hoa dâng đờiNgày hai mươi – tuổi hai mươiNửa đời dạy học… đam mê vẫn còn.3. Dâng cô bông hồng trắngHồng đỏ kính dâng thầyBao bông hồng còn lạiĐưa em vào tương lai4. Em ngồi đó, một khung trời để nhớMắt biết xôn xao, tinh nghịch má hồngTà áo ngây thơ, nụ cười rạng rỡMột – sáng – khai – trường, giờ đã xa xămCũng có lúc thấy lòng trống vắngNhư chiều không chút nắng cuối ngàyTừng không một thoáng mây bayGió đan sợi lạnh se tay qua lòngẤy là lúc chiều không tiết dạyCõi xa xăm đâu lại quay vềThầy cô … trường lớp… a ê!Tuổi thư sinh cũng mãi mê một đờiẤy là lúc triều khơi tưởng vọngThầy cô xưa … tuổi mộng qua rồiSân trường chút bóng hình thôiMà sao dâng kín hồn tôi nỗi niềmHình như có chút gì xúc độngỞ trong ta, mà cũng… trong emThửơ xưa chung mái, chung rèmTung tăng chân sáo, êm đềm ngày xaTôi bước xuống ngôi nhà truyền thốngCõi người xưa … tìm bóng người xưaThầy ơi! một kiếp đò đưaGiờ là sương khói nhẹ thư chút tìnhBốn thế hệ đậm tình nhà giáoNgày hai mươi kính báo với thầyChân trần chút bụi trần aiLòng trần nhẹ tưởng như Thần với TiênCũng có lúc tưởng về cõi ấyCõi đời thường thiếu mấy đồng lươngCon năm đứa, vợ vẫn thươngMà sao muốn trút vấn vương đời mìnhẤy là lúc bực tình con trẻTrăm đồng lương ậm ẹ quấy rầyCác con còn xéo quanh đâyBố ông cũng thác… là thầy với cha?Ấy là lúc học trò bát nháoSợ Sida còn háo “chôm chôm”Học hành quậy quạng “lôm côm”Còn đâu khuya sáng, sớm hôm sách đènCòn đôi đứa đáng khen trước lớpMiệt mài chăm soi lớp đàn sauGiáo viên chủ nhiệm ước aoNgày mai đất nước tiến mau kịp đờiCũng có lúc thấy đời thanh thảnThầy thong dong ngày tháng đời ngườiSáng lên má đỏ hồng tươiTưởi thơ lồng bóng tuổi người trăm nămẤy là lúc tháng năm sắp tắtCõi đời người hiu hắt thời gianBóng thầy tràn ngập không gianBóng con lộng gió ngang tràn hư vôẤy là lúc lòng sao sống độngDưới chân thầy phòng Truyền Thống lặng câmMình con tưởng vọng nghìn nămÔi! Trăm năm tưởng nghìn năm… thật làLại nghĩ về người – lại nghĩ về nghềMột đời vui ít buồn lê thê!Con chim già hót còn vui đượcNgười già rồi – hát chẳng ai mêHôm qua lên lớp nghe đầu vángChân mỏi – lưng đau – kính nhập nhòeBiết chẳng ai mê mà vẫn hátHát hoài – hát mãi – một mình ngheHát Lục Vân Tiên – nhớ Cụ ĐồSức tàn gậy gãy vẫn xông vôCây hương nghĩa sĩ còn ai thắpChút nghĩa vì nhau bọt sóng xôNhớ Nguyễn Du – hát khúc Đoạn TrườngTài hoa bạc mệnh – Kiều bi thươngVung gươm quyết diệt phường vô lạiTừ Hải còn đâu – giọt lệ vươngHát khúc Bình Ngô – cơ đồ văn hiến”Thực và trong” – tim vẫn sáng đôi bờ”Bỉ rồi Thái” – càn khôn dĩ địnhGiang sơn vạn cổ – thực hay mơÔi Xuân tóc đỏ sao nhiều thếĐoán giữa trần ai đoán chẳng giàThương bạn – thương trò – thương lắm nỗiMột đời chị Dậu xót anh PhaMuốn sống vô tâm cho bớt khổVô tâm lại thẹn cỏ cây buồnThương mình – thương bạn – thương duyên nghiệpPhổi rát – đêm về – nước mắt tuônNước mắt tuôn – vẫn sống trọn cho nghềSống vì đời – vì người say mêHát lan man… giữa môi đời cay ngọtKhổ thế mà sao mê vẫn mê !Có thể mai này thầy không đến lớpCác em đừng buồn – chẳng có gì đâu!Nghề cao quý – người thừa – đời chẳng quý”Chưa phải thân sâu – vẫn khiến bát canh sầu” !Có thể mai này thầy không đến lớpXa các em – ai xé ruột gan thầy !Đã trót nữa đời – phấn vương trắng tócBuộc phải bỏ nghề … nghĩ đắng, nghĩ cay !Có thể mai này … thầy không đến lớpĐừng lo cho thầy – hỡi những em ngoanThầy vẫn sống như tháng năm đã sốngVẫn có nước trong – vẫn rau cháo đàng hoàng !Nghề dạy học từng quen thanh đạmChuyện áo cơm không bận lắm cho đờiThương cái chữ – làm sao nhai nuốt hếtNuốt chữ … nghẹn lời … cực lắm người ơi!Vẫn còn đó một trái tim nóng bỏngMột “trái tim không chữ” khỏe ru đờiVẫn còn đó – trong thời gian rất đẹpKhi trong mơ …văng vẳng tiếng “thầy ơi”Em lạ lẫm bước chân vào Đại họcMặc áo sinh viên ngơ ngác giảng đườngMắt kiếm tìm giữa bè bạn bốn phươngBóng dáng thân thương bạn mình ngày ấyTìm đâu được, một mình, thôi thì vậyEm tự tin kiêu hãnh, buổi ban đầuĐã một thời bài luận được khen “sâu”Phương trình toán em cho là đơn giảnKiến thức con người, đâu là giới hạn ?Em không tìm ra định luật bù trừNên nghĩ mình sức học hẳn còn dưĐâu biết được, ấy là thầy độ lượng !Năm đầu tiên em ngỡ mình lạc hướngBài luận văn chỉ đủ điểm là cùngCảm ơn thầy, cuộc sống vẫn bao dungEm chưa vấp nhưng hiểu mình nông cạn…Viên phấn nào trên tayThầy dạy em học chữBụi phấn nào bay bayVương tóc thầy trắng xóaBao mùa thu đi quaThầy xưa nay đã giàKhai trí em thêm sángCho cây đời nở hoaTừng lời giảng yêu thươngBao lớp trẻ xa trườngGói hành trang thêm nặngNghĩa tình thầy vấn vươngMai lớn khôn nên ngườiKhi nào em quên được?Công ơn người đi trướcDìu dắt chúng em theo.Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hôm nay ?Con không muốn ca mãi điệp khúc “Nhân ngày 20 tháng 11, chúng con xin kính chúc…” rồi tặng hoa, tặng quà, rồi reo hò bôm bốp vỗ tay . Thầy dạy chúng con đừng là cái máy .Thầy dạy chúng con đừng ỷ lại . Hãy sống sao nên người! Hãy trung thực, hãy là mình trước đã! Các em ơi, làm người thật không dễ! Lũ chúng con lắng nghe đứa khẽ cười, đứa thở dài, đứa buồn lặng lẽ.Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hôm nay ?Lũ chúng con mấy đứa nghe lời thầy ? Đứa nào lo chơi hơn lo học. Đứa nào đớn hèn, chạy chọt? Đứa nào đua đòi đánh mất chính mình? Đứa nào thấy trời vẫn xanh?Trời vẫn xanh mà đời nhiều sắc. Người ba buổi vật lộn kiếm từng đồng. Kẻ không ngủ hăm bốn trên hăm bốn giờ học hành tập luyện. Kẻ ngày đêm rong chơi quên phát triển cộng đồng…Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hôm nay ?Trên tay con vẫn là hoa là quà tặng. Con bước đến trước thầy đứng lặng. Chúng bạn giục: “Nói đi, nói gì đi”. Con cúi mặt ấp úng: “Xin thầy tha lỗi cho chúng con!”. Thầy cười hiền run run đặt tay lên vai con mắt đỏ. Không một tiếng reo cười . Không một tiếng vỗ tay . Không như những năm trước, chúng con lặng lẽ cúi đầu .Nhắm mắt lại mình sẽ thành người lớnEm theo cô đi học trường làng!Mây trắng trôi trên trời làm điểm tốtCô giận em rồi mấy bữa không sang…Có một kẻ luôn nhớ về quá khứTuổi thơ trôi như mây trắng trên đầuCô giáo nhỏ của một thời xưa cũLâu lắm rồi tưởng đã bặt tin nhauVề vườn xưa thổi lên cơn giólá rơi …ghi dấu một nụ cườiNhắm mắt ngỡ mình lạc vào cổ tíchSổ điểm hôm nay sao bỗng thiếu tên tôi ?Có một miền đất rất xaNơi bàn tay cô để lạiBàn tay ngọt ngào hoa tráiThành phố trên trang sách emCô ngồi soạn bài đêm đêmLung linh ánh đèn tỏa sángMỗi ngày đứng trên bục giảngDắt em từng bước vào đờiXôn xao âm thanh đất trờiTrên bàn tay cô đã dắtBàn tay lặng thầm dìu dắtCho em cả một bầu trời .Tiết trời trở lạnh sang đông. Ngày 20-11 lại đến. Những kỷ niệm về công ơn Thầy Cô giáo bỗng trổi dậy trong tiềm thức khiến mỗi chúng ta lại nao nao xúc động. Nhanh thật! Mới đó mà gần mười năm đã trôi qua kể từ ngày đầu tiên em cắp sách đi học. Gần mười năm em đến trường được Thầy Cô giảng dạy, mười năm mà tình nghĩa của Thầy Cô ngọt ngào quyện theo mỗi bước tiến của em. Và bây giờ đây chúng em đang ở ngôi trường Việt Đức thân yêu, học lớp 8 TN 1 với thầy cô mới nhưng 2 tháng qua cũng đã là quá đủ để chúng em cảm nhận được tình yêu thương mà các thầy các cô đã dành cho chúng em. Và chúng em cảm thấy chúng em đã lớp 8 rồi mà vẫn như là học sinh lớp 1, mới bẽn lẽn bước vào lớp.Điều mà em đón nhận được ở tất cả các vị Thầy Cô ấy là tình thương bao la vô bờ bến. Đã bao lần em bắt gặp ở Thầy Cô nét phiền muộn ưu tư khi chúng em chưa ngoan. Và cũng bao lần em nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ làm Thầy Cô trẻ hẳn lại mỗi lúc chúng em cố gắng trong học tập. Cao cả thay những kỹ sư tâm hồn!Thầy Cô đã vì chúng em mà có quản ngại chi. Vậy mà đôi lúc chúng em nào có hiểu ra điều đó làm cho Thầy Cô phiền lòng. Chúng em đã từng không chuẩn bị bài khi đến lớp, và viện lý là bài khó học. Nhưng tại sao chúng em không hiểu rằng để giảng dạy cho dễ hiểu, Thầy Cô đã tốn bao công sức chuẩn bị giáo án hằng đêm.Tại sao chúng em không biết rằng có những đêm mất điện, trong lúc chúng em ngủ say thì Thầy Cô còn thức bên ngọn đèn chấm bài, sửa từng câu, từng chữ… Còn biết bao câu hỏi tại sao, chúng em thật nông nổi và đáng trách. Nhưng Thầy Cô bao giờ cũng sẵn sàng tha thứ bằng tình thương yêu học trò nồng thắm. Ôi Thầy Cô của chúng em!Rồi khi em được công nhận là học sinh giỏi, cha mẹ, bạn bè và người xung quanh đều khen ngợi. Nhưng em hiểu rằng, đằng sau thành tích đó là những giọt mồ hôi và hơi ấm tình thương của Cô. Em như một bông hoa, còn Cô là lòng đất. Hoa phải nhờ đất nuôi sống, nhờ đất lớn lên và xinh đẹp tô điểm cho đời. Thế nhưng người ta chỉ khen hoa đẹp, mấy ai nhớ đến nguồn gốc đã nuôi sống bông hoa.Song, đất không bao giờ phiền lòng về điều đó, vẫn tháng tháng ngày ngày nuôi sống vẻ đẹp cho đời. Cô cũng vậy, như dòng nước chảy xuôi, dạy dỗ chúng em mà không hề toan tính. Cho nên chúng em – những bông hoa phải biết cội nguồn cho mình sức sống, mà tỏ lòng biết ơn đối với Thầy Cô. Dù biết là nhớ ơn thế nào cho đủ, nhưng cũng phải tỏ chút gì để thể hiện tinh thần uống nước nhớ nguồn. Lòng biết ơn đôi khi chỉ là việc đến thăm viếng Thầy Cô mỗi dịp Tết, lễ… nhưng nó sẽ động viên Thầy Cô rất nhiều trong việc giảng dạy….Một mùa Xuân mới lại sắp về. Chúng em thêm một tuổi, và tóc Thầy Cô cũng thêm nhiều sợi bạc. Tóc Thầy Cô đã bạc đi cho mùa Xuân quê hương mãi mãi tươi xanh. Thầy Cô, đó là tấm gương sáng tuyệt vời, là ngọn đuốc thiêng liêng soi đường cho chúng em bước tới. Rồi mai kia khi chúng em đã rời xa quê hương. Em đã vào đại học, tiếp tục con đường học vấn của mình. Bước đường tương lai rộng mở trước mắt em. Con đường ấy chính Thầy Cô là người khai mở. Vì thế, cho dù đã trưởng thành đến mấy, dù giữ vị trí nào trong xã hội, thì những hình bóng kính yêu của Thầy Cô mãi mãi ở bên em như nhắc nhở, động viên em trong suốt cuộc đời. Hôm nay đây, với sự họp mặt đầy đủ của các thành viên trong lớp 8 TN 1, chung em xin được kinh tặng cô những bông hoa tươi thắm nhất, không chỉ là tấm lòng mà chúng em giành cho cô mà còn là một lời hứa chân thực nhất chúng em muốn nói với cô: Chúng em sẽ cố gắng chăm ngoan hơn để không phụ lòng cô đã mong mỏi ở chúng em.Ngoài mẹ cha , thầy cô là tất cả ,Đã cho em đôi cánh bước vào đờiTrong lòng em mãi luôn thầm nhủ :”Nhớ ơn thầy cô đến trọn đời!”

Xem thêm :  Từ bài thơ về chim non tập bay của apollinaire, là một người trẻ tuổi, anh (chị) có suy nghĩ gì?


Thơ Chúc 20/11 Ý Nghĩa Nhất Tặng Thầy Cô Tri Ân Ngày Nhà Giáo Việt Nam – Lời Chúc Hay Nhất


Thơ Chúc 20/11 Ý Nghĩa Nhất Tặng Thầy Cô Tri Ân Ngày Nhà Giáo Việt Nam Lời Chúc Hay Nhất
LichNgayTot, LoiChuc, LoiChucHayNhat, TuVi, TuViHangNgay, XemTuVi, Tuvi12Congiap, TuViThang,Xemtuvichuan,
Nội Dung:
Thơ Chúc 20/11 Ý Nghĩa Nhất Tặng Thầy Cô Tri Ân Ngày Nhà Giáo Việt Nam Lời Chúc Hay Nhất
Bên cạnh những lời chúc 20/11, hãy cùng Lịch Ngày Tốt gửi những bài thơ hay và ý nghĩa nhất đến các thầy cô nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11, ngày tôn vinh những công lao to lớn của các Thầy, các Cô, người đã mang tri thức đến cho chúng ta ngay sau đây nhé!
Một đời người một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
\

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống
Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống

Related Articles

Back to top button