Kỹ Năng Sống

Bùi minh quốc – một mình một phiếu

Bạn đang xem: bùi minh quốc – một mình một phiếu Tại Website chongthamvietnam.vn

tìm

 

(dùng Unicode hoặc không dấu)

tác giả:

ABCDĐEFGHIJKLMNOPQRSTUVWXYÝZ

Điểm nóng

Chính trị Việt Nam


bản để in
        Gửi bài này cho bạn bè

Loạt bài:

Bầu cử Quốc hội khoá XII

1 2 3 

 4 

5 

10.4.2007

Bùi Minh Quốc

Một mình một phiếu

(Kính gửi báo cùng các báo đài trong, ngoài nước và trên mạng internet)

 

Vậy nguyên nhân của tình trạng chất lượng đại biểu Quốc hội còn kém là do đâu?

Nhất định là có nguyên nhân ở cơ chế (lại “cơ chế”, cơ khổ, nếu nói thật nói thẳng thì phải gọi là thể chế), nhưng sửa cơ chế, thể chế thì hơi lâu, vậy trong khi chờ đợi, hãy nhìn vào hai khâu dễ thấy nhất để sửa ngay là khâu và khâu .

Trước hết nói về khâu

Bao lâu nay thường có câu truyền miệng và trên mặt báo phê phán tính hình thức của việc bầu cử: Nhưng nói thế là oan cho 99% đảng viên vì họ có tí quyền gì trong việc ấy đâu.

Xin nêu hai dẫn chứng, với hai trường hợp điển hình là ông Nguyễn Hữu Thỉnh và ông Đặng Hùng Võ.

Mọi người đều biết việc ông Nguyễn Hữu Thỉnh, đại biểu Quốc hội, bí thư đảng đoàn, chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam, can tội đạo văn, nói nôm na là ăn cắp văn. Nhiều nhà văn đã lên tiếng tố cáo vụ này trên nhiều tờ báo trong và ngoài nước. Nhà phê bình Nhưng vụ đó cũng chưa ăn nhằm gì so với vụ Hữu Thỉnh đã vi phạm pháp luật kéo dài: vừa làm tổng thư ký Hội Nhà văn vừa làm tổng biên tập báo và hiện nay vẫn vừa làm chủ tịch Hội vừa làm tổng biên tập tạp chí , cơ quan ngôn luận của Hội, trong khi luật báo chí nghiêm cấm thủ trưởng cơ quan chủ quản không được làm tổng biên tập báo, tạp chí thuộc cơ quan mình. Một đại biểu Quốc hội mà ngang nhiên vi phạm pháp luật và suốt cả nhiệm kỳ vừa qua, với tư cách đại diện cho giới nhà văn, Hữu Thỉnh thuộc loại ngậm miệng dài dài trong mọi phiên họp trước những vấn nạn hàng đầu của đất nước.

Hữu Thỉnh đã tự làm nhục mình (nhưng không biết xấu hổ), đồng thời làm nhục Hội Nhà văn, làm nhục Đảng và Quốc hội.

Thật hết sức kinh ngạc khi thấy Hữu Thỉnh không những không bị xem xét xử lý mà lại được tiếp tục giới thiệu ứng cử Quốc hội khoá 12.

Một sự thách thức lương tri các nhà văn Việt Nam và công dân Việt Nam!

Trong khi đó, thứ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường Đặng Hùng Võ, một cán bộ được công luận đánh giá là làm việc tốt, nghỉ hưu đúng tuổi nhưng muốn tiếp tục đem tâm sức phục vụ nhân dân nên tự ra ứng cử thì bị tổ chức Đảng dựa vào 19 điều cấm (trong Đảng) buộc phải rút lui.

Thế là thế nào?

Thế là cái 19 điều cấm ấy đã hiện nguyên hình một thủ đoạn dù vi phạm điều lệ Đảng vẫn ngang nhiên được dùng để tước quyền công dân, tước vũ khí chiến đấu của đại đa số đảng viên (trong khi những người lãnh đạo lại luôn lớn tiếng kêu gào nào là Đảng hoạt động theo Hiến pháp và pháp luật, nào là phải nâng cao sức chiến đấu của Đảng) và tạo điều kiện rảnh rang cho một vài cá nhân hoặc một nhóm nhỏ ở chóp bu bí mật sắp đặt toàn bộ nhân sự chủ chốt trong bộ máy Đảng và Nhà nước. Rõ ràng việc giới thiệu chỉ là sự móc ngoặc bè phái thậm chí là chạy chọt để sắp đặt chia ghế cho nhau rồi đưa ra dân bầu một cách hình thức. Tình trạng ấy đã diễn ra hoài hoài hàng nửa thế kỷ, nay vẫn lặp lại không mệt mỏiCái ghế của mỗi cán bộ chỉ lệ thuộc vào sự sắp đặt từ bên trên chứ không lệ thuộc vào lá phiếu của toàn Đảng toàn dân. Cho nên họ mới coi đảng viên thường (nhất là đảng viên đã nghỉ hưu) và người dân thường không bằng cái đinh rỉ. Cho nên mới đẻ ra các vụ động trời như ủy viên Bộ Chính trị kiêm chủ tịch nước Lê Đức Anh can tội gian lận tuổi Đảng cùng nhiều tội tày đình khác (như vụ Tổng cục 2) bị các lão thành cách mạng tố cáo ráo riết liên tục từ 1976 đến nay mà không bị khai trừ, cách chức và truy tố. Rồi vụ Nguyễn Khoa Điềm, đại biểu Quốc hội, tổng thư ký Hội Nhà văn (khoá 5) bị tố cáo gian lận đảng tịch leo tới Bộ trưởng Văn hoá, rồi ủy viên Bộ Chính trị, trưởng Ban Văn hoá Tư tưởng Trung ương để cho vào máy nghiền cuốn tiểu thuyết rất giá trị của Bùi Ngọc Tấn, xoá 2 câu về chiến thắng Điện Biên và chiến dịch Hồ Chí Minh trong chúc văn giỗ tổ Hùng Vương, chỉ đạo viết điếu văn xúc phạm anh linh lão tướng công thần Trần Độ, v.v… Người tố cáo vụ gian lận đảng tịch của Nguyễn Khoa Điềm là ông Nguyễn Đức Đạo, cậu vợ của Nguyễn Khoa Điềm. Trong đơn tố cáo gửi Trung ương Đảng, ông Nguyễn Đức Đạo vạch rõ:

Xem thêm :  Ai xúi cài bài cô gái vót chông vào cuộc thi hoa hậu quốc tế ? (nhiều tác giả)

. . như

Ngay từ sau 30.4.1975, khi thấy Nguyễn Khoa Điềm vào thành ủy Huế phụ trách thanh niên, nhiều đồng chí biết về Nguyễn Khoa Điềm đều rất ngạc nhiên và đã viết thư tố giác gửi thành ủy, tỉnh ủy, nhưng vụ việc bị ỉm đi.

Thế đấy, một thế lực thẻ-đỏ-tim-đen đã cố kết bằng đặc quyền đặc lợi thành hệ thống trong Đảng đến tận cấp cao nhất, ngang nhiên vi phạm nguyên tắc Đảng, điều lệ Đảng, ngang nhiên hoạt động bè phái theo kiểu “Đảng là ta” để sắp đặt mọi việc của Đảng và Nhà nước (xin xem thư tố cáo của các tướng lĩnh và các lão thành cách mạng Nguyễn Nam Khánh, Hoàng Minh Thảo, Phùng Thế Tài, Lê Tự Đồng, Nguyễn Đức Tâm, Phạm Văn Xô, Đồng Văn Cống, Nguyễn Văn Thi…).

Cái sự thực chất là thế, cho nên nói là rất oan cho đại đa số đảng viên.

Nhưng xét kỹ thì cũng không oan lắm đâu.

Bởi vì những kẻ thẻ-đỏ-tim-đen độc quyền sắp đặt mọi việc kia, về hình thức đều được bầu hợp thức từ cơ sở tới tận thượng đỉnh đấy chứ.

Ấy thế,

Đảng viên thì cứ cung cúc bỏ phiếu đúng tăm tắp theo sự sắp đặt xảo quyệt kia hết kỳ đại hội này đến kỳ đại hội khác, xong lại về ngồi rên rỉ than vãn với nhau nơi vỉa hè xó bếp. Người dân thì lúc điên máu lên là ào ào kéo nhau đi phá cửa đập nhà mấy tay cường hào ác bá thẻ đỏ, xong lại cầm phiếu cung cúc đi bầu cho những kẻ tệ hại chẳng kém, chỉ khác là chúng biết sửa sang mặt mày giọng lưỡi và chùi mép khéo hơn, để rồi chúng tiếp tục móc túi mình, cướp đất mình, bóp cổ mình.

Thế là thế nào?

Một trạng thái gần như không thể hiểu nổi. Cứ như thể bị ma ám, bị mất vía. Cả một đội ngũ đảng viên, cả một nhân dân từng kiên cường bao nhiêu, bất khuất bao nhiêu trong lửa đạn mà nay đổ khờ ra như thế? Khờ đến mức đứng trong phòng kín một mình một phiếu tha hồ hít thở thoải mái (thậm chí có thể trung tiện cũng không sao) mà không thể có lấy một giây tỉnh ra rằng mình đang bỏ phiếu bầu cho những kẻ sẽ bóp cổ mình.

Đi đóng thuế thì rất cẩn trọng chi li với đồng tiền xương máu mồ hôi nước mắt của mình, mà đi bỏ phiếu thì… thế đấy.

Làm sao đây?

Làm sao để người dân hiểu được rằng cái lá phiếu mình cầm trong tay cũng thấm nặng xương máu mồ hôi nước mắt chẳng khác gì đồng tiền cầm đi đóng thuế. Làm sao để người dân ý thức được sức mạnh đem lại phúc/hoạ của lá phiếu trong tay mình?

Làm sao?

Làm sao?

Khó thật.

Chẳng lẽ phải ngồi đợi đến ngày các bà các cô thợ cấy của chúng ta biết bức xúc (xin lỗi, bức xúc như cần trung… tiện) rủ nhau tìm đọc Giăng-giắc Rút-xô, Mông-tét-squi-ơ, Tốc-cơ-vin trước khi đi bỏ phiếu?

Khó thật đấy, nhưng thiết nghĩ có lẽ cũng không phải đợi lâu đến thế.

Còn nhớ, cái thời phong trào Duy Tân, cụ Phan Châu Trinh mở đầu bằng hô hào vận động cắt tóc ngắn, một việc ngỡ như cực kỳ khó.

Mấy câu vè, mà người hồi đó bảo là của ngòi bút Nho học-Tây học cao thủ Phan Khôi, lan truyền rất nhanh, chẳng bao lâu, cái mái tóc dài ngự trị lâu đời trên đầu người đàn ông Đại Cồ Việt được thay bằng mái tóc ngắn.

Còn nhớ, cái thời đánh Mỹ, các mẹ các chị dù không biết chữ mà lý sự rất chi sắc sảo trong các cuộc đấu tranh chính trị, khiến cho mấy cha quận trưởng tỉnh trưởng học vấn súng ống đầy mình cứ cà lăm suốt và buộc phải chấp nhận yêu sách.

Và mới đây, một cách ít ồn ào, bằng lá phiếu êm ái mà kiên quyết, tại Đại hội Đảng lần thứ 10, thủ đoạn sắp đặt nhân sự xảo quyệt thâm căn cố đế tưởng chừng không thể thay đổi đã bị xô lệch phần nào, làm rơi rụng mấy kẻ thẻ-đỏ-tim-đen quan trọng. Một dấu hiệu cho thấy khả năng dùng lá phiếu để xô lệch, đi đến làm rệu rã hệ thống thẻ-đỏ-tim-đen được cố kết giằng néo kinh niên bằng đặc quyền đặc lợi là một khả năng hiện thực. Chỉ cốt những người tử tế trong toàn Đảng và toàn Dân đừng có mệt mỏi. Những kẻ thẻ-đỏ-tim-đen không bao giờ mệt mỏi trong trò sắp đặt của chúng thì chúng ta cũng không bao giờ được phép mệt mỏi. Cứ nghĩ đến bao nhiêu máu đã đổ xuống, bao nhiêu cặp mắt người đã khuất đang trừng lên từ dưới mồ rọi thẳng vào mình là tự thấy không được phép mệt mỏi.

Tại kỳ họp cuối khoá 11 vừa rồi, Quốc hội đã tổng kết: một nguyên nhân hàng đầu khiến cho hoạt động của Quốc hội còn nhiều yếu kém là do chất lượng kém của phần lớn đại biểu Quốc hội.Vậy nguyên nhân của tình trạng chất lượng đại biểu Quốc hội còn kém là do đâu?Nhất định là có nguyên nhân ở cơ chế (lại “cơ chế”, cơ khổ, nếu nói thật nói thẳng thì phải gọi là thể chế), nhưng sửa cơ chế, thể chế thì hơi lâu, vậy trong khi chờ đợi, hãy nhìn vào hai khâu dễ thấy nhất để sửa ngay là khâuvà khâuTrước hết nói về khâuBao lâu nay thường có câu truyền miệng và trên mặt báo phê phán tính hình thức của việc bầu cử:Nhưng nói thế là oan cho 99% đảng viên vì họ có tí quyền gì trong việcấy đâu.Xin nêu hai dẫn chứng, với hai trường hợp điển hình là ông Nguyễn Hữu Thỉnh và ông Đặng Hùng Võ.Mọi người đều biết việc ông Nguyễn Hữu Thỉnh, đại biểu Quốc hội, bí thư đảng đoàn, chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam, can tội đạo văn, nói nôm na là ăn cắp văn. Nhiều nhà văn đã lên tiếng tố cáo vụ này trên nhiều tờ báo trong và ngoài nước. Nhà phê bình Đặng Tiến ở Pháp, sau khi đối chiếu kỹ bài thơ “Hỏi” của Hữu Thỉnh với bài thơ “Thượng đế tạo ra mặt trời” (được dịch ra tiếng Việt) của nữ thi sĩ Christa Reinig đã kết luận rành mạch trong một bài viết đăng trên talawas số 378 ra ngày 22.11.2006:Nhưng vụ đó cũng chưa ăn nhằm gì so với vụ Hữu Thỉnh đã vi phạm pháp luật kéo dài: vừa làm tổng thư ký Hội Nhà văn vừa làm tổng biên tập báovà hiện nay vẫn vừa làm chủ tịch Hội vừa làm tổng biên tập tạp chí, cơ quan ngôn luận của Hội, trong khi luật báo chí nghiêm cấm thủ trưởng cơ quan chủ quản không được làm tổng biên tập báo, tạp chí thuộc cơ quan mình. Một đại biểu Quốc hội mà ngang nhiên vi phạm pháp luật và suốt cả nhiệm kỳ vừa qua, với tư cách đại diện cho giới nhà văn, Hữu Thỉnh thuộc loại ngậm miệng dài dài trong mọi phiên họp trước những vấn nạn hàng đầu của đất nước.Hữu Thỉnh đã tự làm nhục mình (nhưng không biết xấu hổ), đồng thời làm nhục Hội Nhà văn, làm nhục Đảng và Quốc hội.Thật hết sức kinh ngạc khi thấy Hữu Thỉnh không những không bị xem xét xử lý mà lại được tiếp tục giới thiệu ứng cử Quốc hội khoá 12.Một sự thách thức lương tri các nhà văn Việt Nam và công dân Việt Nam!Trong khi đó, thứ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường Đặng Hùng Võ, một cán bộ được công luận đánh giá là làm việc tốt, nghỉ hưu đúng tuổi nhưng muốn tiếp tục đem tâm sức phục vụ nhân dân nên tự ra ứng cử thì bị tổ chức Đảng dựa vào 19 điều cấm (trong Đảng) buộc phải rút lui.Thế là thế nào?Thế là cái 19 điều cấm ấy đã hiện nguyên hình một thủ đoạn dù vi phạm điều lệ Đảng vẫn ngang nhiên được dùng để tước quyền công dân, tước vũ khí chiến đấu của đại đa số đảng viên (trong khi những người lãnh đạo lại luôn lớn tiếng kêu gào nào là Đảng hoạt động theo Hiến pháp và pháp luật, nào là phải nâng cao sức chiến đấu của Đảng) và tạo điều kiện rảnh rang cho một vài cá nhân hoặc một nhóm nhỏ ở chóp bu bí mật sắp đặt toàn bộ nhân sự chủ chốt trong bộ máy Đảng và Nhà nước. Rõ ràng việc giới thiệu chỉ là sự móc ngoặc bè phái thậm chí là chạy chọt để sắp đặt chia ghế cho nhau rồi đưa ra dân bầu một cách hình thức. Tình trạng ấy đã diễn ra hoài hoài hàng nửa thế kỷ, nay vẫn lặp lại không mệt mỏiCái ghế của mỗi cán bộ chỉ lệ thuộc vào sự sắp đặt từ bên trên chứ không lệ thuộc vào lá phiếu của toàn Đảng toàn dân. Cho nên họ mới coi đảng viên thường (nhất là đảng viên đã nghỉ hưu) và người dân thường không bằng cái đinh rỉ. Cho nên mới đẻ ra các vụ động trời như ủy viên Bộ Chính trị kiêm chủ tịch nước Lê Đức Anh can tội gian lận tuổi Đảng cùng nhiều tội tày đình khác (như vụ Tổng cục 2) bị các lão thành cách mạng tố cáo ráo riết liên tục từ 1976 đến nay mà không bị khai trừ, cách chức và truy tố. Rồi vụ Nguyễn Khoa Điềm, đại biểu Quốc hội, tổng thư ký Hội Nhà văn (khoá 5) bị tố cáo gian lận đảng tịch leo tới Bộ trưởng Văn hoá, rồi ủy viên Bộ Chính trị, trưởng Ban Văn hoá Tư tưởng Trung ương để cho vào máy nghiền cuốn tiểu thuyếtrất giá trị của Bùi Ngọc Tấn, xoá 2 câu về chiến thắng Điện Biên và chiến dịch Hồ Chí Minh trong chúc văn giỗ tổ Hùng Vương, chỉ đạo viết điếu văn xúc phạm anh linh lão tướng công thần Trần Độ, v.v… Người tố cáo vụ gian lận đảng tịch của Nguyễn Khoa Điềm là ông Nguyễn Đức Đạo, cậu vợ của Nguyễn Khoa Điềm. Trong đơn tố cáo gửi Trung ương Đảng, ông Nguyễn Đức Đạo vạch rõ:nhưNgay từ sau 30.4.1975, khi thấy Nguyễn Khoa Điềm vào thành ủy Huế phụ trách thanh niên, nhiều đồng chí biết về Nguyễn Khoa Điềm đều rất ngạc nhiên và đã viết thư tố giác gửi thành ủy, tỉnh ủy, nhưng vụ việc bị ỉm đi.Thế đấy, một thế lực thẻ-đỏ-tim-đen đã cố kết bằng đặc quyền đặc lợi thành hệ thống trong Đảng đến tận cấp cao nhất, ngang nhiên vi phạm nguyên tắc Đảng, điều lệ Đảng, ngang nhiên hoạt động bè phái theo kiểu “Đảng là ta” để sắp đặt mọi việc của Đảng và Nhà nước (xin xem thư tố cáo của các tướng lĩnh và các lão thành cách mạng Nguyễn Nam Khánh, Hoàng Minh Thảo, Phùng Thế Tài, Lê Tự Đồng, Nguyễn Đức Tâm, Phạm Văn Xô, Đồng Văn Cống, Nguyễn Văn Thi…).Cái sựthực chất là thế, cho nên nóilà rất oan cho đại đa số đảng viên.Nhưng xét kỹ thì cũng không oan lắm đâu.Bởi vì những kẻ thẻ-đỏ-tim-đen độc quyền sắp đặt mọi việc kia, về hình thức đều được bầu hợp thức từ cơ sở tới tận thượng đỉnh đấy chứ.Ấy thế,Đảng viên thì cứ cung cúc bỏ phiếu đúng tăm tắp theo sự sắp đặt xảo quyệt kia hết kỳ đại hội này đến kỳ đại hội khác, xong lại về ngồi rên rỉ than vãn với nhau nơi vỉa hè xó bếp. Người dân thì lúc điên máu lên là ào ào kéo nhau đi phá cửa đập nhà mấy tay cường hào ác bá thẻ đỏ, xong lại cầm phiếu cung cúc đi bầu cho những kẻ tệ hại chẳng kém, chỉ khác là chúng biết sửa sang mặt mày giọng lưỡi và chùi mép khéo hơn, để rồi chúng tiếp tục móc túi mình, cướp đất mình, bóp cổ mình.Thế là thế nào?Một trạng thái gần như không thể hiểu nổi. Cứ như thể bị ma ám, bị mất vía. Cả một đội ngũ đảng viên, cả một nhân dân từng kiên cường bao nhiêu, bất khuất bao nhiêu trong lửa đạn mà nay đổ khờ ra như thế? Khờ đến mức đứng trong phòng kín một mình một phiếu tha hồ hít thở thoải mái (thậm chí có thể trung tiện cũng không sao) mà không thể có lấy một giây tỉnh ra rằng mình đang bỏ phiếu bầu cho những kẻ sẽ bóp cổ mình.Đi đóng thuế thì rất cẩn trọng chi li với đồng tiền xương máu mồ hôi nước mắt của mình, mà đi bỏ phiếu thì… thế đấy.Làm sao đây?Làm sao để người dân hiểu được rằng cái lá phiếu mình cầm trong tay cũng thấm nặng xương máu mồ hôi nước mắt chẳng khác gì đồng tiền cầm đi đóng thuế. Làm sao để người dân ý thức được sức mạnh đem lại phúc/hoạ của lá phiếu trong tay mình?Làm sao?Làm sao?Khó thật.Chẳng lẽ phải ngồi đợi đến ngày các bà các cô thợ cấy của chúng ta biết bức xúc (xin lỗi, bức xúc như cần trung… tiện) rủ nhau tìm đọc Giăng-giắc Rút-xô, Mông-tét-squi-ơ, Tốc-cơ-vin trước khi đi bỏ phiếu?Khó thật đấy, nhưng thiết nghĩ có lẽ cũng không phải đợi lâu đến thế.Còn nhớ, cái thời phong trào Duy Tân, cụ Phan Châu Trinh mở đầu bằng hô hào vận động cắt tóc ngắn, một việc ngỡ như cực kỳ khó.Mấy câu vè, mà người hồi đó bảo là của ngòi bút Nho học-Tây học cao thủ Phan Khôi, lan truyền rất nhanh, chẳng bao lâu, cái mái tóc dài ngự trị lâu đời trên đầu người đàn ông Đại Cồ Việt được thay bằng mái tóc ngắn.Còn nhớ, cái thời đánh Mỹ, các mẹ các chị dù không biết chữ mà lý sự rất chi sắc sảo trong các cuộc đấu tranh chính trị, khiến cho mấy cha quận trưởng tỉnh trưởng học vấn súng ống đầy mình cứ cà lăm suốt và buộc phải chấp nhận yêu sách.Và mới đây, một cách ít ồn ào, bằng lá phiếu êm ái mà kiên quyết, tại Đại hội Đảng lần thứ 10, thủ đoạn sắp đặt nhân sự xảo quyệt thâm căn cố đế tưởng chừng không thể thay đổi đã bị xô lệch phần nào, làm rơi rụng mấy kẻ thẻ-đỏ-tim-đen quan trọng. Một dấu hiệu cho thấy khả năng dùng lá phiếu để xô lệch, đi đến làm rệu rã hệ thống thẻ-đỏ-tim-đen được cố kết giằng néo kinh niên bằng đặc quyền đặc lợi là một khả năng hiện thực. Chỉ cốt những người tử tế trong toàn Đảng và toàn Dân đừng có mệt mỏi. Những kẻ thẻ-đỏ-tim-đen không bao giờ mệt mỏi trong trò sắp đặt của chúng thì chúng ta cũng không bao giờ được phép mệt mỏi. Cứ nghĩ đến bao nhiêu máu đã đổ xuống, bao nhiêu cặp mắt người đã khuất đang trừng lên từ dưới mồ rọi thẳng vào mình là tự thấy không được phép mệt mỏi.

Xem thêm :  Tin nhắn chúc ngủ ngon hay 2022 ❤️100+ sms lãng mạn nhất


bản để in         

 


Nhà thơ Bùi Minh Quốc và món nợ quyền dân vẫn chưa đòi được


Nhà thơ Bùi Minh Quốc và món nợ quyền dân vẫn chưa đòi được
VNTB – Nhà thơ Bùi Minh Quốc và món nợ quyền dân vẫn chưa đòi được – Việt Nam Thời Báo (vietnamthoibao.org)
Viet Live Store: https://teespring.com/stores/vietlive
Join Membership: https://www.youtube.com/channel/UCI8U_NB23FbKPly8gIEdLmA/join
MCThanhTâm
mcThiênHà
vietlivetv

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống
Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống

Related Articles

Back to top button