Kỹ Năng Sống

Status, stt khóc hay nhất

Bạn đang xem: Status, stt khóc hay nhất Tại Website chongthamvietnam.vn
Bạn đang xem: Status, stt khóc hay nhất Tại Website chongthamvietnam.vn

Author: Nhện

Rating: HE

Pairing: MarkBam

Category: Ngược tâm + Chút ngược thân + Chút hường phấn~

Disclaimer: Mark là của Bam, Bam là của Mark, MarkBam là của nhau!

Summary: “-Miệng anh thực hôi. Còn chưa đánh răng đã dám hôn em sao? – Em lại xù lông rồi, dễ thương thật.

-Bảo bối à, em cũng chưa đánh răng cơ mà.

-Ai cho phép anh…- Em chưa nói hết, tôi đã lập tức thơm “chụt” lên đôi môi đang chu ra mắng mỏ của em.

-Chào buổi sáng, bà xã!!”

NHỆN: Xuồng yêu ơi~ Thi tốt nhé!! Rồi quay trở lại cái WordPress này với tuôi. Đừng để tuôi bơ vơ một mình >.<
Đôi lời tâm sự: Chả là cả nhóm đi L.A, về chơi với Đoàn Gia.

Bạn Nhện chưa hết quoắn vì…sinh nhật em Bam. Em ấy bị lột đồ. Xem vid ấy, thì hình như ban đầu định ném thẳng ẻm xuống. Nhưng mà bạn Markeu đã nhanh tay lột áo em yêu giữa chốn đông người. Theo tớ thì…ló là thằng đầu têu. Cơ mà em cũng khôn lỏi lắm. Ẻm có hai tay…cái này ai cũng biết. Một tay em bơ vơ không trung, mặc cho tó Sơn hay má Jin đứng bên cạnh. Thế mà tay còn lại em ấy ra sức vặn vẹo cổ anh xã bên cạnh. Trông cái mặt anh nhà đến là thương. Chị Tammy còn bảo trông ẻm giống quoánh nhao với mấy bạn ở Dream Knight. Buồn cười vãi~

Mà hôm diễn ở E Lây…hai em cũng quấn nhau suốt thôi. Trái tim bé nhỏ của tôi…làm sao có thể chịu nổi?

Rồi là các bạn rủ rê nhao đi ăn. Thế cơ mà cái bạn nhỏ nào đó săn sóc anh chồng ghê gớm lắm, không biết là vô tình hay cố tình mà đã lọt vào ống kính.

Rồi papa Tuan còn follow MB9397…chả biết lâu chưa nữa, cơ mà dạo này thấy papa toàn hú hí với chị master < đừng hiểu lầm từ “hú hí” đấy > hết tweet @mb9397 rồi đến retweet bài đăng của mb9397. Mà papa follow mỗi couple MarkBam thôi, còn lại toàn fansite của Mark

TÌNH YÊU TO BỰ ❤

 

VẤN ĐỀ CHÍNH CỦA CHÚNG TA LÀ:

Tiếng nhạc xập xình của quán bar, những ánh đèn đủ màu sắc. Nhưng tôi chẳng quan tâm. Nơi này trước đây tôi đến không ít, nhưng lần này thì khác. Lý do tôi đến đây là để giải sầu, chính là tôi mới chia tay người yêu…à không…nói chính xác hơn là tôi bị bạn trai phản bội, cậu ta với thân hình nóng bỏng mà rên rỉ, van xin dưới thân thằng khác ngay trước mặt tôi. Thà cậu ta cứ đứng trước mặt tôi mà nói “Anh không thỏa mãn được tôi, tôi hết yêu anh rồi!” còn hơn là làm những chuyện đồi bại sau lưng tôi. Trên đời này thứ làm tôi dị ứng nhất chính là PHẢN BỘI.
Bỗng dưng có một bàn tay nắm lấy bàn tay tôi mà kéo kéo.

-Ya…cậu…là ai? Hôm nay tôi không có hứng thú để thỏa mãn cậu đâu.

-Anh…đừng uống nữa!

-Cậu hiểu cái gì mà lên tiếng. – Tôi tức giận quát lớn

-… – Em không nói gì, chỉ nhìn tôi hồi lâu. Ánh mắt em thật trong sáng, ngây ngô. Em còn mặc đồng phục của quán bar. Sao em lại làm việc ở đây? Trông em chỉ giống một học sinh cấp III.

-Cậu…hiểu cái quái gì về yêu chứ? Cậu có hiểu được nỗi đau khi bị người mình yêu phản bội. Tôi rất đau, đau ở nơi trái tim. Liệu cậu có hiểu? – Tôi chẳng còn kiểm soát được bản thân mình, đầu óc tôi quay cuồng, mọi thứ trước mắt mờ dần, đôi mắt tôi mệt mỏi nhắm lại, điều cuối cùng tôi cảm nhận được là mình đã ngã vào một vòng tay thật ấm áp.

.
Khi tôi tỉnh lại, tôi ngẩn người vì cảnh vật xung quanh, nơi này lạ quá, tôi chưa từng tới. Đây có vẻ như là một căn hộ bình dân cho sinh viên đại học. Căn phòng cũng không quá bé, đồ đạc cũng rất gọn gàng, tạo cho người ta cảm xúc thật thoải mái. Đột nhiên tôi cảm nhận được hơi ấm nơi bàn tay mình. Thì ra em đang nắm lấy bàn tay tôi thật chặt. Em ngủ gật bên cạnh giường, bàn tay vẫn cứ nắm tay tôi. Đến bây giờ tôi mới có thể nhìn em một cách kĩ càng, tôi đưa tay lần theo từng đừng nét trên khuôn mặt em, không bảo sót bất kì chi tiết nào. Em có đôi má phúng phính, đôi mi dài, chiếc mũi thon nhỏ, làn da trắng mịn. Bàn tay tôi dừng lại ở đôi môi em, nó thật đẹp. Nhưng nó khiến tôi liên tưởng đến người con trai tôi yêu. Tôi giật mạnh bàn tay mình ra khỏi bàn tay em, khiến em giật mình tỉnh giấc.

-Anh tỉnh lại rồi sao? – Em mơ màng hỏi, đôi tay khẽ dụi dụi đôi mắt to tròn, giọng ngái ngủ hỏi tôi.

-Tại sao tôi lại ở đây? Tôi có quen biết cậu sao?

-Không…không…là…em thấy…anh say quá! Em…em…không biết nhà anh ở đâu. Nên…em đưa anh tới đây. – Em lắp bắp, đầu cúi thấp, chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn tôi. Tôi toan đứng dậy hướng cửa ra vào, nhưng em nắm lấy bàn tay tôi.

-Anh…uống canh giải rượu rồi về nhé! – Giọng em nhỏ nhẹ, đôi mắt ngước nhìn tôi, long lanh như sắp vỡ vụn. Bản thân tôi mềm lòng trước ánh mắt ấy mà ngồi xuống bên cạnh em để em chạy vào bếp bê lên một chiếc bát nhỏ. Tôi lặng lẽ uống trong một hơi rồi đứng dậy. Em tiễn tôi ra khỏi cửa.

-Vậy…cảm ơn cậu. Sau này…chúng ta…tốt hết không cần thiết phải gặp lại. – Tôi nói rồi quay đi, chỉ kịp nghe thấy tiếng “Vâng” nghẹn ngào của em.
.
Những ngày sau đó, em đột nhiên luôn theo dõi tôi, luôn lặng lẽ đi phía sau tôi, nhưng em chẳng nói gì, cứ lặng lẽ như vậy. Thật khiến tôi rất tức giận.

-Cậu…muốn tôi trả nợ cậu hay sao? Vậy được! – Tôi toan rút ví ra thì em chặn lại.

-Không…không…em không cần tiền.

-Vậy…cậu cần cái gì? Cậu vô công dồi nghề đến mức cả ngày không có việc gì làm mà cứ chạy theo tôi à? – Tôi giận dữ quát lớn.

-Anh…hẹn hò với em, một tuần nhé! – Em nói mà chẳng dám nhìn tôi, đôi má từ khi nào đã đỏ ửng. Tôi dùng tay nâng cằm em lên, ép em nhìn vào đôi mắt tôi.

Xem thêm :  Stt về hoàng hôn hay nhất ❤️️1001 tus chiều hoàng hôn

-Ừm…khuôn mặt cũng không quá tệ. Không xinh đẹp nhưng thập phần dễ thương. Nhưng hẹn hò với cậu rồi tôi được gì? – Tôi nhếch miệng cười cợt.

-Một tuần…sau đó…em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh. – Em cất lời, ánh mắt đã sớm phủ một lớp sương. Nhưng tôi chẳng quan tâm, ừ thì một tuần. Sau một tuần cuộc sống của tôi sẽ trở lại quỹ đạo của nó thôi.

-Vậy được…tôi chấp nhận. Từ giờ sẽ là người yêu của em, sẽ yêu thương chăm sóc em…trong một tuần. – Tôi nhấn mạnh từ ngữ ở cuối câu.
.
Và thế chúng tôi hẹn hò. Ban đầu em rất ít nói và ngại ngùng, còn hay đỏ mặt. Thật đáng yêu. Và tôi cũng biết được. Em mất cha mẹ từ nhỏ, sớm đã không được đi học như bao bạn bè cùng trang lứa. Em làm ở quán bar tôi vẫn hay lui tới, trước giờ là do tôi chưa từng để ý tới em. Tôi vẫn thỉnh thoảng uống rượu và em thì cứ lặng lẽ bên cạnh chăm sóc tôi.

Sáng sáng, tôi sẽ đánh thức em bằng một nụ hôn ngọt ngào. Em sẽ nấu cơm giúp tôi sửa soạn mọi việc rồi cả hai cùng đi làm. Tôi sẽ đưa em tới quán bar, nhìn thấy bóng lưng em khuất sau cánh cửa mới an tâm mà đi tới công ty. Trưa trưa, tôi sẽ đến đón em đi ăn cơm. Em sẽ không thích ăn ở nhà hàng sang trọng, em sẽ chọn quán ăn nào đó bình dân, đồ ăn rẻ tiền – những thứ mà bên cạnh JinYoung tôi chưa từng trải nghiệm qua. Có những hôm tôi không thể đến đón em cùng đi ăn, em sẽ bắt taxi đi mua đồ ăn rồi đến công ty cùng tôi ăn cơm. Chiều tối, tôi sẽ về nhà nấu cơm, rồi mới đến đón em về nhà. Chúng tôi sẽ cùng nhau rửa bát, cùng nhau xem TV, cùng nhau chơi đùa. Tôi sẽ chẳng ngủ được khi thiếu vắng hơi ấm bên cạnh mỗi khi ngủ, nó đã trở thành thói quen của tôi. Luôn ôm lấy em mỗi tối, em sẽ rúc thật sâu vào lòng tôi mà chìm vào giấc ngủ. Cuộc sống của chúng tôi được tạo nên từ những điều hết sức đơn giản mà ấm áp.

Tôi hình như chẳng thể hiểu bản thân mình nữa, hình như tôi đã coi em…giống như…một phần không thể thiếu của cuộc sống này.

Nhưng tôi vẫn chưa thể nào quên được người yêu cũ – người mà tôi dành trọn trái tim suốt ba năm. Vào một buổi chiều tôi cùng em dạo bên sông Hàn.

-Nghi Ân, em muốn ăn kem. – Em đang nhõng nhẽo tôi đây mà. Có đôi khi tôi tự hỏi có phải tôi đang rung động cậu trai trước mắt này hay không?

-Được. Đợi anh ở đây. – Tôi chạy đi tìm cửa hàng kem. Đột nhiên điện thoại báo có người gọi đến, nhìn dãy số lạ mà sao có chút quen mắt.

-Alo?

-Anh…là em – JinYoung. Anh…hức hức…có thể…đến bên em? – Giọng cậu nghẹn ngào, hình như là đang khóc.

-Em…đang ở đâu? – Tôi lo lắng, thật sự rất lo lắng. Và hình như…tôi đã quên mấy rằng có một người vẫn đang đợi tôi.

-Quán bar chúng ta vẫn thường tới.

-Được…tôi tới ngay. – Tôi vội vã bắt taxi đến quán bar nơi em làm việc.
.
Tiếng nhạc vẫn xập xình, ánh đèn vẫn chói mắt như vậy. Nhưng tôi không quá khó để tìm thấy JinYoung. Tôi chạy đến ôm chầm lấy thân ảnh bé nhỏ.

-JinYoung…anh ở đây. Anh ở bên cạnh em. – Tôi chính là như vậy. Dù hận người ta đến đâu. Nhưng rồi cũng cảm thấy mềm lòng khi nhìn thấy giọt nước mắt cậu ấy, nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cậu qua điện thoại. Trái tim tôi nhức nhối, con người này, mới xa nhau hai tuần mà sao lại gầy như vậy? Có phải tên đó không chăm sóc tốt cho em.

-Anh…hắn phản bội em. Em cũng đã từng phản bội anh. Là em sai rồi. Giây phút hắn quay lưng bước đi, em nhận ra rằng trên thế giới này chỉ có anh yêu em. Em sai…tất cả là lỗi của em. Hãy trở về bên em. Đừng rời xa em nữa…có được không? – Cậu nói mà lệ vẫn cứ rơi. Trái tim tôi như có ai đó bóp nghẹn.

-Sẽ không rời xa em nữa. – Tôi ôm JinYoung của tôi vào lòng mà vỗ về. Khoảnh khắc ấy, tôi bắt gặp ánh mắt em. Ánh mắt tràn ngập đau buồn, em cứ đứng đó, mặc cho nước mắt rơi. Tôi hoảng hốt muốn chạy về phía em, nhưng JinYoung, cậu ấy ôm tôi quá chặt. JinYoung đột nhiên ôm lấy khuôn mặt tôi, ép đôi môi cậu ấy lên môi tôi. Tôi thuận tiện mà đáp trả lại nụ hôn. Nhưng thứ tôi cảm nhận được chỉ là mùi rượu nồng, không phải hương dâu ngọt ngào như khi em hôn tôi. Tôi theo phản xạ mà đẩy JinYoung ra.

-Anh sao vậy? – JinYoung nhìn tôi lo lắng.

-Anh…không sao. Chúng ta về thôi. – Tôi đứa mắt tìm kiếm mái tóc vàng quen thuộc, nhưng em không còn ở đây nữa.
Ra khỏi quán bar, không khí bên ngoài thoải mái hơn nhiều. Tôi bắt một chiếc taxi rồi cùng JinYoung vào xe. Nhìn ra ngoài cửa xe. Tôi bất chợt nhìn thấy mái tóc vàng ấy, em đưa tay về phía tôi. Gương mặt em thấm đẫm mệt mỏi. Em cứ đứng đó và rồi em ngã xuống. Còn tôi chẳng dám đối mặt với em. Mặc cho trái tim đang vỡ vụn mà trở về cùng JinYoung.
.
Sau đó, tôi chẳng còn dám đường đường chính chính mà đứng trước mặt em. Tôi chỉ lặng lẽ một góc quán bar, lặng lẽ dõi theo công việc của em. Em thường hay ngẩn ngơ nhìn vào nơi tôi lần đầu tiên gặp em – nơi tôi thường hay ngồi cùng JinYoung, em vẫn đáp lại khách hàng bằng nụ cười buồn, ánh mắt em vẫn luôn long lanh, dễ vỡ như vậy.

Trái tim tôi chưa bao giờ hết day dứt khi nhìn vào đôi mắt ấy. Tôi chẳng biết việc mình làm là đúng hay sai? Đôi lúc tôi tự hỏi chúng tôi yêu nhau tại sao lại không ở bên cạnh nhau? À nhưng…tôi có thật sự yêu em? Hay chỉ là rung động? Vậy còn JinYoung, tôi có còn tình cảm với cậu ấy?

Gần đây tôi và JinYoung…phải nói như thế nào nhỉ? Ừm…lạnh nhạt? Mờ nhạt? Tình cảm của hai chúng tôi đang dần phai nhạt? Có lẽ vậy! Buổi sáng, JinYoung cùng tôi ngồi trên bàn ăn, tôi lại nhớ đến em, nhớ những món ăn em nấu cho tôi. Đi làm cũng tự động lái xe đến trước quán bar. Đêm đêm, nằm cạnh JinYoung nhưng tôi chưa từng thôi nghĩ tới em. Em đã làm gì tôi vậy, BamBam?

Xem thêm :  Văn bản: đấu tranh cho một thế giới hoà bình

Những ngày tháng sau đó, tôi vẫn luôn làm những việc vô nghĩa như thế. Vẫn lặng lẽ ngắm nhìn em từ nơi góc khuất của quán bar. Em mang một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ dù bề ngoài em luôn tỏ ra mạnh mẽ. Em như một thứ gì đó thật mới mẻ, khiến con người ta tò mò. Em thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người lướt qua, và tất nhiên em chẳng thể tránh khỏi ánh mắt của yêu râu xanh được.

Tôi hôm nay đều như mọi ngày, ngồi trong góc khuất của quán bar nơi em làm việc. Em vẫn luôn chăm chỉ bên quầy pha chế. Đột nhiên một lão già tiến lại gần quầy pha chế, nơi em đang làm việc vô cùng chăm chỉ, thậm chí em chẳng nhận ra sự hiện diện của lão ta. Tôi tự hỏi lão ta chắc hẳn phải có gia đình chứ, sao không ở nhà chăm sóc gia đình? Vào cái giờ này còn đến gay bar này làm gì chứ? Lão ta đột nhiên nắm lấy tay em mà mạnh mẽ giật lấy nó. Em bất ngờ, đồ uống đang pha chế trong tay cũng vì thế mà đổ lên người, màu đỏ của rượu thấm lên áo sơ mi trắng em đang mặc. Lão ta nói gì đó với em, nhưng tôi chẳng thể nghe thấy, tôi cách xa em quá. Trông em có vẻ sợ hãi.

Tôi vội đứng dậy, nhưng ý nghĩ trong đầu lại ngăn cản đôi chân của tôi. “Em ấy có thực sự muốn nhìn thấy mày hay không?” Có vẻ lão già ấy muốn lại gần em hơn. Lão vòng vào bên trong quầy pha chế, kéo em ép vào người hắn. Đột nhiên đôi môi hắn lần mò xuống chiếc cổ trắng nõn của em. Em ra sức đẩy hắn khỏi người mình, nhưng em luôn yếu đuối như vậy. Tôi cảm thấy cơ thể mình trở nên nóng rực, hô hấp gấp gáp, tôi chẳng còn suy nghĩ nhiều rằng em có muốn thấy tôi hay không, tôi trực tiếp lao tới chỗ em. Kéo mạnh lão già kia ra khỏi người em. Giáng đòn thật mạnh lên mặt lão. Lão khiếp sợ nhìn tôi rồi đứng dậy chạy thục mạng về phía cửa ra vào.

Tôi đứng lặng người ở đó, rồi quay lại đối mặt với em để chắc chắn rằng em không sao. Đôi mắt em đã sớm phủ một lớp sương mờ ảo, em nhìn tôi kinh ngạc. Hẳn là em phải ngạc nhiên lắm khi thấy tôi ở đây.

-Em không sao chứ?

-Dạ? – Em ngây ngô hỏi lại tôi. Em lúc nào cũng ngốc như vậy sao?

-Hắn không làm em bị thương chứ?

-Em không sao. – Em vừa nói vừa kéo cổ áo cho đi những vết hôn, nhưng tôi đã nhìn thấy chúng. Tôi kéo tay em, tay còn lại xoa nhẹ những dấu hôn nơi chiếc cổ mịn màng của em.

Tôi không kiềm được bản thân mà ép môi mình lên đôi môi em. Tôi thực sự nhớ, nhớ hương dâu ngọt ngào này. Tôi điên cuồng hôn lấy đôi môi em, chiếm hữu lấy chiếc lưỡi bé nhỏ của em. Một bàn tay vô hình kéo mạnh tôi rời khỏi em. Tôi chưa kịp định thần chuyện gì đang diễn ra.

”Chát”

Tôi giật mình, mắt mở lớn nhìn năm ngón tay của JinYoung in hằn bên má phải của em. Em bất ngờ, nước mắt lăn dài hai bên má. “Em, em có đau không?” nhưng tôi không thể thốt ra, miệng chỉ mấp máy nhẹ. Tôi đau xót nhìn đôi má của em đã sớm sưng đỏ.

-Cậu…loại điếm như cậu sao có thể làm chuyện này trước mặt mọi người chứ? Cậu không biết rầng anh ấy đã có người yêu sao? Đồ hồ ly tinh nhà cậu…sau này nếu có ngoại tình nên tìm chỗ kín đáo một chút mà làm những chuyện này. Và làm ơn…TRÁNH XA MARK CỦA TÔI. – JinYoung giận dữ hét lên. Bàn tay đưa lên không trung, tôi biết cậu ấy định làm gì. Liền đưa tay giữ thật chặt lấy tay cậu ấy.

-Em thôi ngay. Cái gì điếm, cái gì mà hồ ly tinh. Em nhìn lại bản thân mình xem. Em đã làm bao nhiêu chuyện? Tôi và em ấy hôn nhau…thì sao chứ? Cậu ấy cũng không đến nỗi nằm dưới thân tôi mà rên rỉ, van xin. – Tôi tức giận, thật sự rất tức giận, khi lắng nghe những lời nói nhục mạ em.

-Anh…đồ hồ ly, cậu thấy vui chưa? Cậu thấy thoải mãn rồi chứ? Người đàn ông của tôi cũng vì cậu mà sỉ nhục tôi. Các người cút đi, cút hết đi. Đừng để tôi nhìn thấy mặt các người nữa. – JinYoung dứt lời, tôi liền kéo tay em. Rời khỏi quán bar. Bàn tay tôi đan lấy tay em, vừa vặn, ấm áp. Đi được một đoạn, tôi dừng lại, em ở phía sau đâm sầm vào lưng tôi, tôi quay lại phía em.

Em vẫn như vậy, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt u buồn đã sớm ngập nước. Nhưng em không khóc. Em như vậy, thật khiến tôi đau lòng. Tôi ôm chầm lấy em.

-BamBam, tôi xin lỗi, xin lỗi em vì tất cả. – Một tay tôi ôm lấy eo em, kéo em sát lại bên mình, tay còn lại nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mượt của em. Nhưng em đẩy tôi ra.

-Em đang trong giờ làm việc. Anh cũng nên quay lại đi, JinYoung có vẻ rất tức giận. Đều là lỗi của em, đã liên lụy đến anh rồi. Em xin lỗi. – Em nói, đầu vẫn cuối gằm, không dám nhìn vào đôi mắt tôi. Phải chăng em muốn giấu đi những giọt nước mắt trực chờ rơi? Em cúi người xin lỗi tôi rồi vội quay người lại. Tôi sợ hãi, sợ rằng bản thân mình sẽ đánh mất em một lần nữa. Liền kéo em trở lại lòng mình.

-Em thật sự rất ngốc. Em nghĩ vì sao tôi lại bỏ mặc JinYoung mà chạy ra ngoài này cùng em. Bởi vì tôi yêu em, là em, không phải JinYoung. Em biết không? Những ngày qua tôi thực sự rất nhớ em. Nhớ em rất nhiều. Tôi chỉ dám lặng lẽ quan sát em từ nơi góc khuất của quán bar. Tôi không dám đối diện với em, vì tôi sợ…sợ rằng em không muốn nhìn thấy bản mặt đáng ghét này của tôi. Người ta nói khi con người có trong tay một vật nọ sẽ yêu thương trân trọng, nhưng khi dùng chán sẽ lập tức vứt bỏ, đến khi thiếu nó sẽ hụt hẫng, sẽ điên cuồng đi kiếm tìm lại nó. Tôi cũng vậy. Là tôi đã sai khi bỏ mặc em. Nhưng trong những ngày qua, tôi nhận ra một điều rằng chính em mới là người tôi thực sự yêu thương, là người tôi thực sự muốn bảo vệ, chăm sóc. Bất cứ nơi nào tôi đều nhớ đến em, nhớ đến những ngày tháng bên nhau. Tôi đã muốn bản thân mình quên em, nhưng tôi không làm được. Em hãy tin tôi, và cho tôi thêm một cơ hội để làm lại từ đầu, để có thể bù đắp cho em những ngày tháng qua. Tôi yêu em. Tình yêu chẳng thể nói mãi mãi, nhưng em chỉ cần biết, người đàn ông đang đứng trước mặt em, hiện tại…yêu em đến điên cuồng.

Xem thêm :  Mùa tuyển người yêu

Tôi cảm nhận vai áo mình đã ướt đẫm nước mắt của em. Tại sao em khóc? Nhưng tôi không muốn buông em ra, bởi vì…tôi sợ…tôi sợ nhìn thấy những giọt nước mắt của em, nó khiến tôi đau đớn, day dứt không nguôi. Em một lần nữa đẩy tôi ra, nhưng thứ tôi nhìn thấy không còn lại đôi mắt buồn bã của em, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ của em.

-Mark Tuan, em không biết anh lại nói nhiều như vậy đấy. – Em mỉm cười, ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt tôi. Ánh mắt tràn ngập nhớ nhung cùng yêu thương.

-Đã có ai nói với em là em cười lên rất đẹp chưa? – Một lần nữa, tôi kéo em vào vòng tay mình.

-Đồ nịnh hót, miệng dẻo như vậy a~

-Không cho phép em cười chốn đông người nữa. Nhỡ người ta bắt mất em, tôi phải làm sao? Chỉ cho em cười với tôi thôi.

-Đồ xấu tính.

-Đồ xấu tính này yêu em.

Em cười khúc khích, thật đáng yêu.
.
Tôi và em sau ngày hôm đó trở lại cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi. Cuộc sống rất êm đẹp. Tuy có những lúc cãi nhau, nhưng mà tôi đây chỉ cần nhõng nhẽo, đu bám tay em, mua kẹo cho em, dẫn em đi chơi, em sẽ quên luôn cả lí do em giận tôi. Còn mỗi khi tôi giận em, em bắt đầu khóc, khóc thật to. Bởi vì em biết, nước mắt của em chính là điểm yếu của tôi. Em…thật không ngây thơ như tôi tưởng đâu!!

Tôi sau đó cũng không còn liên lạc với JinYoung. Có lẽ chuyện của chúng tôi nên kết thúc ở đó. Cứ mãi níu kéo một mối tình đã sớm phai nhạt từ lâu thì cuối cùng cả hai đều phải đau khổ. Chúng tôi cũng tự hiểu một điều rằng chúng tôi sinh ra trên thế giới không phải để dành cho nhau.

Người ta nói, mỗi tình yêu đều có hồi kết. Giống như bông hoa nở, đẹp rực rỡ nhưng rồi nó cũng nhanh chóng phai tàn theo thời gian. Còn người cũng vậy, tình yêu cũng dần phai nhạt theo thời gian, sẽ dần chán ghét đối phương mà đi tìm niềm vui mới. Nhưng…chúng tôi không như vậy.

Cuộc sống hàng ngày của chúng tôi cứ lặp đi lặp lại như vậy, nhưng tôi không cảm thấy buồn chán. Vì tôi luôn có em bên cạnh mình. Chúng tôi luôn hạnh phúc khi có nhau.
.
Ánh mắt mặt trời chiếu thẳng vào mắt tôi. Khiến tôi chẳng thể nào ngủ nổi. Tôi đưa tay dụi mắt theo thói quen. Đôi mắt dần dần hé mở, tiếp xúc với ánh nắng. Tôi theo thói quen mà ngắm nhìn con người đang ngủ say trong lòng mình. Tôi luôn thích ngắm nhìn em như vậy. Thật tốt khi mỗi buổi sáng, tôi đều thức dậy mà ngắm nhìn em ngủ. Đôi mắt em nhắm lại, tôi không còn nhìn thấy hình ảnh mình trong đôi mắt kia. Ờ phải rồi…ai ngủ chả phải nhắm mắt cơ chứ. Tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang hé mở của em. Em bị hôn liền bất giác rên nhẹ vài tiếng. Tôi thiện tiện đưa chiếc lưỡi tinh nghịch của mình vào miệng em, quấn lấy chiếc lưỡi lười biếng của em. Em đẩy tôi ra, thở dốc.

-Miệng anh thực hôi. Còn chưa đánh răng đã dám hôn em sao? – Em lại xù lông rồi, dễ thương thật.

-Bảo bối à, em cũng chưa đánh răng cơ mà.

-Ai cho phép anh… – Em chưa nói hết, tôi đã lập tức thơm “chụt” lên đôi môi đang chu ra mắng mỏ của em.

-Chào buổi sáng, bà xã!! – Tôi nói xong lập tức chạy thật nhanh vào nhà tắm. Mặc cho ai kia cứ ngu ngu ngơ ngơ, khi vừa bị ăn đậu hũ.

__________________HOÀN TRUYỆN__________________


Bản Tình Ca Đầu Tiên [OFFICIAL AUDIO] – Duy Khoa với giọng hát ngọt ngào đi vào lòng người


Bản Tình Ca Đầu Tiên Duy Khoa với giọng hát ngọt ngào đi vào lòng người
✪ Kênh Youtube chính thức của ca sỹ Duy Khoa. Hãy bấm đăng ký để ủng hộ Duy Khoa nhé!
➥ Liên Hệ:
» Fanpage: https://www.facebook.com/duykhoacasi
» Instagram: https://instagram.com/duykhoacasi
➥ Liên hệ biểu diễn:
» Mr Nam 0986 934 916 0963 982 482
» Email: duykhoathuytrang@gmail.com

Lyrics :
Ngày không em không lung linh nắng trên con đường.
Dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man.
Và em hỡi có biết tim anh vấn vương bóng hình đợi mong.
Nhưng anh nín lặng không dám chạy đến bên em.
Vì ngại em hững hờ hay vì sợ làm em xốn xang.
Ngày không em quán vắng không vang tiếng đàn.
Ngày không em sắc thắm hoa phai nhạt màu nhớ em.
Em nơi chốn nào anh miên man nỗi nhớ không nguôi.
Lòng anh khát khao sẻ chia buồn vui cùng em.
ĐK:
Vì nếu em cần một bờ vai êm.
Nếu em cần những phút bình yên.
Anh sẽ đến ngồi kề bên em.
Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan.
Dẫu phong ba anh sẽ đến với em.
Cho dù không làm em cười.
anh sẽ đến để được khóc cùng em.
Vì nếu em cười nụ cười long lanh.
Con tim anh hạnh phúc rạng ngời.
Anh sẽ đến như bao lần.
Để mình cùng tựa vào vai nhau
/
© Bản quyền thuộc về ca sỹ Duy Khoa
© Copyright by Duy Khoa Singer ☞ Do not Reup

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống
Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống

Related Articles

Back to top button