Kỹ Năng Sống

Chương 7: em nhớ anh rồi

Chương 7: Em nhớ anh rồi

Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu

Dịch: Mạc Cao ơi là Cao

Dụ Thần vừa dứt lời thì trợ lý đang đứng bên cạnh sofa không nhịn được bật cười, nhưng dường như cảm thấy cười không đúng lúc nên lập tức ngậm miệng, còn lén nhìn Phó Chi Dữ, cúi đầu như thể phạm phải tội gì.

“Quà gặp mặt.” Phó Chi Dữ giải thích mục đích của chỗ đồ trên đất.

Dụ Thần hơi kinh ngạc: “Chủ tịch Phó, đâu cần nhiều thế này đâu.”

Chỉ gặp mặt thôi, có phải là đến hỏi cưới đâu.

Dường như Phó Chi Dữ không tin lắm, hỏi ngược lại Dụ Thần: “Thế sao?”

Dụ Thần lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng thế, như này là nhiều quá,” Dụ Thần đánh mắt ra hiệu cho trợ lý để cầu trợ giúp: “Anh nói xem có đúng không?”

Phó Chi Dữ quay sang nhìn trợ lý: “Thế sao?”

Trợ lý cười gượng, thôi đành nói thật vậy: “Lần đầu gặp mặt, như thế này có hơi khoa trương.”

Phó Chi Dữ chợt nhíu mày: “Sao lúc nãy không nói?”

Trợ lý cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh: “Xin lỗi, do tôi lơ là quá.”

Toàn là đồ mua theo danh sách ngài gửi mà, cứ tưởng là mua về rồi chọn, ai ngờ ngài lại muốn tặng hết.

Phó Chi Dữ không làm khó trợ lý, anh hỏi Dụ Thần: “Nên tặng gì đây?”

Dụ Thần xoa cằm, nhấc hai hộp thuốc bổ lên: “Thế này là được rồi.”

Phó Chi Dữ nhíu mày: “Không phải là ít quá chứ?”

Dụ Thần: “Không đâu.”

Phó Chi Dữ quay đầu nhìn trợ lý, trợ lý vội vàng nói: “Không đâu ạ, lần đầu gặp mặt như thế là đủ rồi.”

Dường như lời của trợ lý để Phó Chi Dữ chắc chắn rằng Dụ Thần không phải đang khách sáo với anh, Phó Chi Dữ mới gật đầu: “Được.”

Nói chuyện một hồi, trong đầu Dụ Thần chợt hiện ra một cảnh tượng.

Cảnh tượng ấy khiến cho toàn thân Dụ Thần run rẩy, lập tức trốn ra sau lưng Phó Chi Dữ.

Dụ Thần vô thức túm lấy tay áo Phó Chi Dữ, nhỏ giọng hỏi anh: “Đêm hôm đó, người đi cùng anh là anh ta sao?”

Phó Chi Dữ cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang túm chặt lấy tay áo mình, rồi ngẩng đầu nói: “Trần Lợi, cậu ra ngoài đi.”

Trần Lợi không hiểu gì, nhưng vẫn nói: “Vâng.”

Dụ Thần lại nhỏ giọng hỏi Phó Chi Dữ: “Là anh ta phải không?”

Phó Chi Dữ: “Ừ.”

Cổ Dụ Thần lập tức đỏ lên, cậu không biết trợ lý tên Trần Lợi này tối hôm đó đã nhìn thấy những gì, thật sự quá là xấu hổ.

“Sau này sẽ hạn chế tối đa để em gặp cậu ấy.” Phó Chi Dữ đột nhiên nói, còn dịu dàng an ủi: “Không sao rồi.”

Dụ Thần gật đầu: “Ừ.”

Cậu cũng hạn chế tối đa đến đây mới được. Thấy cũng hòm hòm rồi, không lề mề nữa, Phó Chi Dữ xách túi, đưa Dụ Thần lên xe. Lần này không cần GPS nữa, trí nhớ của Phó Chi Dữ rất tốt, nhớ đường đưa Dụ Thần về nhà.

Lên trên tầng, mở cửa vào, Dụ Thần để Phó Chi Dữ vào trước, sau đó gọi lớn: “Mẹ ơi!”

Chưa đầy hai giây sau, mẹ Dụ Thần lập tức bước ra.

“Chào chủ tịch Phó.” Mẹ Dụ cười, đưa tay ra.

Phó Chi Dữ cũng đưa tay ra: “Chào dì ạ, làm phiền nhà mình rồi.”

Mẹ Dụ: “Ui chao có gì đâu, vào đi.”

Sau đó ba Dụ Thần cũng đi ra.

Dù sao thì cơm nước vẫn chưa xong, thôi thì cùng nhau ngồi sofa uống trà hàn huyên chút.

Nào.

Nói thật, Dụ Thần có chút căng thẳng, dù sao thì thỏa thuận riêng giữa cậu và Phó Chi Dữ cũng cực kỳ không đứng đắn, nếu bị mẹ biết được Dụ Thần vì công ty của họ mà không tiếc rẻ bán thân thì… Dụ Thần không nhịn được nuốt nước bọt đánh ực. Cậu lớn nhường này rồi, chưa bao giờ làm chuyện gì như thế, cậu không biết mẹ sẽ tức giận hay là buồn lòng nữa. Hơn nữa, mẹ cậu cực kỳ tinh ý, mặc gì Dụ Thần hiếm hoi lắm mới nói dối, nhưng chỉ có mấy chuyện vặt vãnh mới lừa được bà thôi chứ chẳng mấy khi nói dối chuyện lớn trước mặt bà cả. Vừa nãy trên đường, Dụ Thần đã kể cho Phó Chi Dữ chuyện cậu nhờ ba nói trước cho mẹ, rồi thì chuyện quen nhau từ một tháng trước nhưng cậu cũng không dặn dò gì thêm nữa. Những chuyện như thế này chắc chắn người nhà sẽ hỏi nhiều lắm, thường sẽ là những câu không thể lường trước được. Dụ Thần cực kỳ sợ.

Xem thêm :  Những câu nói hay về tình yêu đẹp, lãng mạn ngắn gọn

“Hôm nay lúc nghe ba nó nói, tôi bất ngờ lắm,” Mẹ Dụ Thần cười: “Không ngờ chúng tôi và chủ tịch Phó lại có duyên đến thế.”

Phó Chi Dữ gật đầu tiếp lời: “Hôm kia gặp Dụ Thần ở công ty, con cũng rất bất ngờ.”

Dụ Thần ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, cười ngu.

Mẹ ở nhà cũng trang điểm, chứng tỏ đây không phải là chuyện thường.

“Nghe ba nó nói, hai người quen nhau từ tháng trước rồi hả?” Đột nhiên bà chuyển tầm mắt sang Dụ Thần: “Thằng bé này cũng chẳng nói tiếng nào.”

Dụ Thần lè lưỡi, nắm tay mẹ: “Con muốn chắc chắn thêm tý nữa rồi mới nói cho ba mẹ biết mà.”

Mẹ Dụ Thần không thể nào chống đỡ được mỗi khi cậu làm nũng, quả nhiên sau đó, bà dịu dàng hẳn, xoa đầu Dụ Thần: “Dù thế thì cũng nên nói với ba mẹ một câu, ba mẹ cũng đâu phải là người ngoài.”

Dụ Thần: “Hi hi.”

Dụ Thần cười xong thì quay sang, phát hiện Phó Chi Dữ đang nhìn cậu bằng ánh mắt cậu chưa thấy bao giờ.

Là cậu nhầm hay sao? Đột nhiên lại thấy có chút dịu dàng là thế nào.

Thế là Dụ Thần cũng cười một cái với Phó Chi Dữ.

“Đúng rồi,” Mẹ Dụ hỏi: “Sao hai người lại quen nhau thế?”

Nụ cười của Dụ Thần cứng ngắc trên môi.

Tiêu rồi, quên mất không soạn kịch bản.

Cậu định mở lời thì không ngờ Phó Chi Dữ lại chặn trước.

Phó Chi Dữ: “Con và Dụ Thần học cùng trường cấp ba, con quen em ấy từ rất lâu rồi.”

Lòng Dụ Thần tràn ngập kinh ngạc, nhưng cậu tự dặn mình không được để lộ ra ngoài.

Phó Chi Dữ tiếp tục nói: “Con hơn em ấy hai khóa, hay thấy em ấy ở dưới sân chơi bóng rổ.”

Dụ Thần lập tức nghi ngờ, sao Phó Chi Dữ lại biết cậu biết chơi bóng rổ?

Nghĩ một lát, Dụ Thần chợt liếc thấy tấm ảnh Dụ Thần mặc đồng phục bóng rổ trên kệ TV.

Ố ồ~~

Hay đấy, Phó Chi Dữ.

Phó Chi Dữ nói tiếp: “Lúc ấy con học lớp 12, sau đó lên đại học, nghỉ đông năm nào cũng quay lại trường.”

Dụ Thần càng nghe càng mơ hồ.

Phó Chi Dữ: “Đại học nghỉ sớm hơn trường cấp ba, vì thế lần nào quay về thăm thầy cô trong trường thì con cũng sẽ để ý xem liệu có thể gặp được em ấy không.”

Môi Dụ Thần hơi run lên.

Có hơi bất thường rồi anh Phó kia ơi….

Nhưng dường như mẹ Dụ Thần cảm thấy rất thú vị, thậm chí còn hỏi: “Thế có gặp được không?”

Phó Chi Dữ giơ một ngón tay lên: “Chỉ gặp được một lần thôi ạ.”

Mẹ Dụ vỗ tay: “Ay da, tiếc quá đi,” Bà lại hỏi Phó Chi Dữ: “Sau đó thì sao?”

Phó Chi Dữ: “Sau đó, là mấy tháng trước, tụi con gặp nhau ở khách sạn, thế là kết bạn wechat rồi xin số điện thoại của nhau.”

“Gặp ở khách sạn?” Mẹ Dụ nhìn Dụ Thần rồi nói: “À, là đám cưới bạn đại học của con á hả?”

Dụ Thần giả vờ không ngạc nhiên: “Đúng rồi, chính là hôm đó đó.”

Mẹ Dụ tỏ vẻ đã tin: “Hai đứa có duyên thật đấy.”

Dụ Thần căng hết cả da đầu lên: “Đương nhiên rồi ạ.”

Thậm chí mẹ Dụ cũng không hỏi chuyện về sau nữa, dù sao thì toàn là chuyện của người trẻ tuổi thôi mà, cụ thể thế nào cũng không cần thiết phải lôi ra kể lể làm gì.

Lúc này, dì giúp việc gọi mọi người vào ăn cơm, kết thúc tiết mục hỏi đáp.

Dụ Thần thở phào một hơi, lúc ba mẹ không nhìn thì lén lút giơ ngón cái với Phó Chi Dữ.

Nhưng cậu vẫn thắc mắc lắm, vì thế chưa đến bàn ăn, cậu lén lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phó Chi Dữ.

Dụ Thần: <>

Gửi xong thì ra hiệu với Phó Chi Dữ, giơ tay lắc lắc điện thoại.

Phó Chi Dữ nhận được tín hiệu, lấy điện thoại ra.

Phó Chi Dữ: <>

Dụ Thần: <<Ò ò>>

(*) Vòng bạn bè: tính năng chia sẻ ảnh mà có thể chia sẻ những câu chuyện của bản thân bạn trên phương diện hình ảnh với một nhóm bạn riêng trên wechat.

Trên vòng bạn bè của cậu có đăng ảnh chụp đám cưới mà. May quá may quá.

Dụ Thần: <>

Phó Chi Dữ: <>

Dụ Thần chợt thấy xấu hổ, Phó Chi Dữ chuẩn bị bài xịn thật đấy, cậu lại lén lút giơ ngón cái với anh thêm lần nữa.

Xem thêm :  Rung động trước những bài thơ về cha đầy ấm áp nhất

Bữa cơm diễn ra cũng không có gì đặc biệt, hình như ba mẹ đã hoàn toàn chấp nhận việc Phó Chi Dữ là bạn trai của cậu. Ăn được một lúc thì chuyển sang phê bình kể lỗi Dụ Thần.

“Cực kỳ kén ăn, dì giúp việc trong nhà phải đổi cách nấu không biết là bao nhiêu lần mới tìm thấy kiểu nấu vừa miệng nó.”

Còn bảo: “Cũng chẳng biết nó bị làm sao, kén ăn chắc là để gây sự hay sao ý. Ra ngoài thì chẳng chê cái gì bao giờ, cứ đâm đầu vào mấy chỗ tồi tàn nghèo nàn gian nan mà đi chụp ảnh, cái gì cũng được ăn hết.”

Ba Dụ Thần tung: “Nó ở nhà thích làm nũng lắm, ỷ mẹ nó chiều nó suốt đấy.”

Mẹ Dụ Thần hứng: “Đúng là thế thật, ở nhà nhõng nhẽo suốt thôi, ăn mặc ngủ nghỉ, cái gì cũng kén chọn. Ra ngoài thì cái gì cũng được hết luôn.”

Ba: “Còn không phải là tại em chiều nó à.”

Dụ Thần không nhịn được: “Về nhà đương nhiên là muốn tận hưởng nghỉ ngơi rồi ạ, bên ngoài làm sao được như ở nhà chứ.”

Ài… Đừng nói mấy chuyện này nữa được không ạ, nhìn Phó Chi Dữ đang buồn chán muốn chết rồi kìa huhuh.

Suốt cả quá trình, Phó Chi Dữ chỉ nghe, sau đó cười, rồi ăn cơm.

Thấy có vẻ như tâm tình Phó Chi Dữ rất tốt, Dụ Thần mới yên tâm.

May sao phê bình cũng chỉ phê bình một lúc, lát sau mọi người lại yên lặng ăn cơm, chẳng mấy chốc đã ăn xong. Buổi chiều ba mẹ còn phải đi xử lý việc ở công ty, Phó Chi Dữ cũng bận, Dụ Thần còn phải sửa một đống ảnh nữa. Vì thế ăn cơm xong được một lát, Phó Chi Dữ đã xin phép đi về.

Một buổi gặp mặt cực kỳ đơn giản, cực kỳ an toàn mà Dụ Thần cực kỳ ưng ý.

Rất mượt mà.

Dụ Thần tiễn Phó Chi Dữ xuống dưới tầng, xuống đến tầng hầm để xe, Dụ Thần cười với Phó Chi Dữ: “Thực ra tôi cũng không khó xử lý lắm nhỉ,” Sợ Phó Chi Dữ không biết mình đang nói về cái gì, Dụ Thần bổ sung thêm: “Chuyện lúc mình ăn cơm ở trên nhà ý.”

Phó Chi Dữ không hề hà gì: “Không sao.”

Dụ Thần gật đầu: “Lái xe cẩn thận nhé, khi nào đến nơi thì nhắn cho tôi.”

Phó Chi Dữ: “Được.”

Nhưng Phó Chi Dữ lề mề không lên xe, hình như còn muốn nói gì đó.

Dụ Thần không nhịn được, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Phó Chi Dữ quay sang nhìn Dụ Thần, mãi mới nói một câu: “Đứng đây một lát.”

Dụ Thần: “Hửm? Đứng đây làm gì?”

Phó Chi Dữ lắc đầu: “Không có gì.”

Dụ Thần không hiểu gì vẫn cười: “Ha ha.”

Sao lại biến thành thế này rồi.

Dụ Thần giơ tay lên: “Tạm biệt.”

Phó Chi Dữ rũ mắt xuống, một lúc sau mới mở cửa xe ra: “Tạm biệt.”

Cuối cùng cũng giải quyết xong việc này, Dụ Thần vui vẻ tí tớn lên nhà. Một lúc sau ba mẹ đi làm, cậu vui vẻ tí tớn về phòng làm việc. Một buổi chiều vui vẻ tí tớn chẳng mấy chốc đã kết thúc, chạng vạng tối rồi cũng chỉ có một mình cậu ở nhà, vui vẻ ăn mỳ dì giúp việc nấu, rồi lại tí tớn về phòng làm việc tiếp. Khi cậu cứ ngỡ hôm nay sẽ kết thúc vui vẻ như thế thì 11 giờ đêm, cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Là ba mẹ Dụ Thần.

Cả ba và mẹ cùng đi vào?

Bỗng tâm tình vui vẻ biến mất, Dụ Thần đột nhiên thấy căng thẳng. Quả nhiên, cậu căng thẳng là phải. Ba mẹ vào phòng, nghiêm túc kéo ghế ngồi bên cạnh cậu.

Mẹ Dụ nói thẳng: “Con nói thật cho mẹ, con và Phó Chi Dữ quen nhau được một tháng thật à?”

Tim Dụ Thần nhảy múa điên cuồng trong lồng ngực, nhưng cậu vẫn nói với khí thế cây ngay không sợ chết đứng: “Ủa đương nhiên rồi ạ?”

Mẹ Dụ nhạy bén nhìn Dụ Thần: “Không phải mấy ngày trước mới biết nhau à?”

Dụ Thần cười thành tiếng: “Hả? Sao mẹ lại hỏi thế?”

Lúc này ba mới mở lời: “Sáng nay con còn hỏi cậu ta bao nhiêu tuổi, các con quen nhau một tháng rồi mà lẽ nào con lại không biết cái này?”

Dụ Thần nuốt nước bọt đánh ực.

Nhưng để không lộ bài, cậu nhanh chóng nhảy số, lập tức trả lời: “Tụi con lúc quen nhau thì đâu có hỏi tuổi, con thấy anh ý chắc hơn tuổi con thì cũng chẳng hỏi làm gì. Hôm nọ gặp anh ý ở Khoa Hào, đã thế anh ý còn là chủ tịch hội đồng quản trị, con nghĩ, có khi nào anh ấy hơn mình cả chục tuổi không nhỉ, nên mới hỏi ấy.”

Xem thêm :  Lời bài hát một triệu like

Ba Dụ Thần khẽ nhíu mày, hình như cũng hơi xuôi xuôi.

Nhưng mẹ Dụ vẫn không tin: “Con đừng có mà lén làm chuyện gì ngu ngốc sau lưng mẹ.”

Làm sao giờ làm sao giờ.

Lòng Dụ Thần hoảng loạn vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghi ngờ: “Con ấy ạ? Có bạn trai là chuyện ngu ngốc ạ?”

Có lẽ Dụ Thần trong mắt mẹ là một đứa bé ngây thơ, bà nửa tin rằng con trai mình sẽ không làm chuyện gì tày trời, nhưng dân kinh doanh thì hay nghi ngờ, khiến bà vẫn suy nghĩ rất nhiều. Sáng nay Trương Khải Minh nói với bà thì bà đã nghi ngờ rồi, ban đầu nghi ngờ hợp đồng lần này của bọn họ là vì quan hệ yêu đương của hai người nên mới ký được, nhưng càng nghĩ thì càng thấy chuyện này có điểm gì đó sai sai. Chỗ nào cũng thấy sai.

Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, Dụ Thần chớp đôi mắt to tròn hỏi mẹ: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì hả mẹ?”

Mẹ và ba trao đổi ánh mắt, đột nhiên cười với Dụ Thần: “Chỉ là hôm nay mẹ nhìn hai đứa hình như không thân nhau lắm nên mẹ mới hơi lo.”

“Tụi con mới yêu nhau được có một tháng mà mẹ, vẫn còn chưa gần gũi nhau lắm đâu,” Dụ Thần giả vờ cười, lảm nhảm: “Vả lại trưa nay có cả ba cả mẹ thì tụi con làm sao mà xà nẹo nhau được.”

Thậm chí Dụ Thần còn cầm điện thoại lên: “Không tin con gọi điện cho anh ấy bây giờ, ba mẹ nghe xem bình thường tụi con nói chuyện thế nào nhá?”

Nhưng không ngờ người mẹ thân yêu của cậu lại bảo: “Ừ gọi đi.”

Ừ?

Ừ, gọi đi?

Tay cầm điện thoại của Dụ Thần xém chút nữa run lên: “Hả?”

Mẹ cười dịu dàng: “Con làm nũng với cậu ấy đi để ba mẹ nghe xem nào.”

Dụ Thần hỏi lại: “Làm nũng?”

Mẹ Dụ hiền từ cười: “Bình thường con toàn làm nũng với ba mẹ dễ như cháo chảy, chắc chắn làm nũng suốt với chủ tịch Phó chứ gì.”

Dụ Thần vẫn giữ nguyên nụ cười: “Vâng,” Cậu nuốt nước bọt, cố tìm đường lui cuối cùng: “Nhưng mà ngại lém, hoi không gọi nữa nhá.”

Mẹ cười: “Vừa mới bảo gọi để làm chứng cho mẹ xem cơ mà?

Dụ Thần: “……”

Đúng thế, là cậu tình nguyện trước. Không lệch đi đâu được.

Mẹ Dụ lập tức nói: “Chỉ một lần thôi, con không cần phải nói chuyện dài dòng, chỉ nói bừa gì gì đấy thôi,” xem ra rất khó mở lời, nhưng vẫn nói: “Xin lỗi cục cưng của mẹ, chỉ là mẹ thực sự lo cho con thôi.”

Đã đâm lao thì phải theo lao, đã diễn thì diễn cho chót, Dụ Thần tỏ vẻ giận dỗi vì mẹ không chịu tin mình, nhưng mẹ vẫn thờ ơ như không, xem ra nếu hôm nay cậu không gọi cho Phó Chi Dữ thì không xong với bà đâu.

Dụ Thần cuống muốn chết đi được.

Cậu đành cầm điện thoại lên.

Đen ở chỗ cậu không có số điện thoại của Phó Chi Dữ, thế là phải bấm vào wechat, mở cuộc gọi thoại.

Ngoài mặt thì nhởn nhơ như không, còn ra vẻ ba mẹ đợi mà xem, trong lòng thì hoảng loạn vô cùng, cầu trời lạy Phật là Phó Chi Dữ đừng có mà nhấc máy.

Đừng nhận, đừng nhận, làm ơn đừng nhận cuộc gọi.

Nhưng làm gì có chuyện đẹp như thế, được vài giây là đầu bên kia đã bấm nhận cuộc gọi rồi.

Dụ Thần sợ Phó Chi Dữ nói chào Dụ tiên sinh, lập tức giành nói trước: “Phó~ Chi~ Dữ~~~~~~”

Giọng Dụ Thần vừa mềm vừa ngọt, đúng chất làm nũng.

Phó Chi Dữ ở đầu bên kia ngưng mất một lúc rồi mới hỏi: “Sao thế?”

Dụ Thần vẫn giữ giọng điệu kia, thậm chí còn cường điệu hơn: “Em nhớ anh rồi.”

Cứu mạng, cứu mạng, helppppppp.

Trả lời hẳn hoi cho tôi, làm ơn trả lời hẳn hoi cho tôi.

Xin đấy.

Chia sẻ để cùng vui

Thích bài này:

Thích

Đang tải…


alo em nho anh.mv


Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống
Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kỹ Năng Sống

Related Articles

Back to top button